Sau Khi Xuyên Thành Tình Địch Số Một Của Nữ Chính

Chương 14



Trên đường về nhà, Lương Kim Trừ không ngừng nghĩ về chuyện lúc nãy, cảm giác tội lỗi cứ dâng lên.

Cô đã để người khác vì mình mà bị thương oan uổng.

Nhưng chắc chắn người khó chịu nhất vẫn là nữ thần của cô.

"Haizz…" Lương Kim Trừ nghĩ đến đây, không tự chủ mà thở dài một tiếng.

Từ gương chiếu hậu, chú Lương lén nhìn cô một cái.

Cô chủ lại làm sao thế này?

Dạo này cô có gì đó rất lạ, yên tĩnh hơn nhiều, giờ còn thở dài nặng nề như có chuyện phiền lòng.

Tiếc là ông không thể biết được câu trả lời.



Khi về đến nhà, quản gia đã đứng sẵn ở cửa đợi cô.

"Tiểu thư, gia sư cô cần đã tìm được rồi. Tối nay sẽ đến dạy cô."

"Ồ? Thế nào?" Lương Kim Trừ đáp qua loa.

"Là một nữ sinh cùng trường với cô, đứng đầu khối của các cô. Nghe nói đủ điểm chọn trường đại học hàng đầu, rất vững vàng."

Quản gia nói gì cô cũng không để tâm, đầu óc vẫn đang nghĩ cách xin lỗi nữ thần của mình.

Quan trọng nhất là, cô bỗng nhận ra đến giờ cô vẫn chưa biết tên chị ấy.

Thật đau lòng.



Ăn tối xong, cô đi dạo quanh nhà một vòng, tiêu cơm xong liền đi tắm, chuẩn bị tinh thần chờ gia sư đến để bắt đầu buổi học.

Tắm chưa xong, quản gia đã báo giáo viên tới sớm.

Lương Kim Trừ không kịp lau tóc, vội đội mũ tắm, chỉnh lại bộ đồ ngủ tạm coi là đủ chỉn chu rồi bước đến phòng học.

Đúng vậy, nhà họ Lương xa hoa đến mức mỗi người một phòng học là điều bình thường.

Cô mở cánh cửa khép hờ, trước mặt liền hiện lên người mà ngay cả khi đang tắm cô cũng chưa ngừng nghĩ đến.

"Chị… chị ơi?" Lương Kim Trừ sững lại, ngỡ mình nhìn nhầm.

Mạnh Thanh Từ đã về nhà, tắm rửa thay đồ, giờ mặc áo thun, quần jean. Nghe tiếng động, cô ấy đứng dậy định nở một nụ cười xã giao để chào hỏi, nhưng khi thấy người bước vào là Lương Kim Trừ, nụ cười đó lập tức đông cứng trên mặt.

Dù Lương Kim Trừ ở nhà trông ngoan ngoãn dễ thương vô hại — mũ tắm màu hồng nhạt, váy ngủ tay bồng màu trắng sữa… sạch sẽ như một bé con ngây thơ.

Nhưng Mạnh Thanh Từ không quên rằng đằng sau vẻ ngoài đáng yêu đó, ẩn chứa một trái tim đen tối nhường nào.

"Sao lại là cô…"

Khi đến đây, Mạnh Thanh Từ không hỏi nhiều, quản gia lại bận rộn, không giới thiệu kỹ. Cô ấy chỉ biết đối tượng dạy kèm là một cô tiểu thư nhà giàu, nhưng không ngờ lại là Lương Kim Trừ.

Thấy cô ấy, Mạnh Thanh Từ lập tức đứng dậy cầm túi định rời đi.

Nhưng cô đã nhanh chóng giữ cô ấy lại:

"Chị đi đâu vậy? Không phải chị đến để dạy kèm cho em sao?"

Mạnh Thanh Từ hất tay cô ra, gương mặt xinh đẹp đầy tức giận:

"Thú vị lắm à?"

Lương Kim Trừ ngơ ngác: "Gì… gì cơ?"

"Tôi hỏi cô, thú vị lắm sao?!"

Lương Kim Trừ tỏ vẻ oan ức: "Thú vị gì chứ, chị ơi, giữa chúng ta có hiểu lầm gì phải không?"

"Hiểu lầm?" Mạnh Thanh Từ nhíu mày:

"Có nhiều "hiểu lầm" đến thế sao? Hai ngày nay cô xuất hiện quanh tôi còn nhiều hơn cả mấy năm qua cộng lại…"

"Lương Kim Trừ, tôi không rảnh như cô, cũng đừng mang mấy trò đùa của cô đến với tôi. Tôi không đủ khả năng hùa theo."

"Chỉ là trùng hợp thôi mà…" Lương Kim Trừ lẩm bẩm giải thích.

Nhưng ánh mắt đầy cảnh giác của Mạnh Thanh Từ vẫn không hề giảm bớt:

"Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy? Các cô chơi những trò đùa nhàm chán này không phải lần đầu.”

“Chiều nay tôi mất mặt như thế vẫn chưa đủ sao? Cô còn muốn chơi tôi thế nào nữa? Tôi đã làm gì chọc giận cô?"

Đến cả chuyện dạy kèm cũng bị đem ra làm cái bẫy, cô ấy chắc chắn rằng Lương Kim Trừ đang rất đắc ý.

Lương Kim Trừ lặng thinh.

Cô hiểu nguyên chủ đã tệ đến mức nào, cũng không trách được nữ thần cô ấy nghĩ vậy.

Trước đây, điều nguyên chủ thích làm nhất là cố tình tiếp cận người khác, chờ đến khi họ tưởng thật rồi, liền nhạo báng họ bám đuôi, khiến họ xấu hổ không ngóc đầu lên nổi.

Cách đó đã khiến không ít người phải chuyển trường vì không chịu nổi áp lực khi ở Nhất Trung.

"Phải chăng em có nói gì, chị cũng không tin?" Lương Kim Trừ nắm chặt hai tay trước ngực, cúi đầu như đang tự lẩm bẩm.

Mạnh Thanh Từ bật cười khẩy:

"Nói thật nhé, đôi khi nhìn dáng vẻ này của cô, tôi cũng gần như bị lừa đấy. Thật tiếc nếu cô không đi làm diễn viên."



Ngay cả khi Mạnh Thanh Từ đã đi khỏi một lúc, quản gia lên hỏi xem chuyện gì xảy ra, Lương Kim Trừ vẫn đứng sững ở đó.

Cảm giác bị hiểu lầm khiến sống mũi cô cay xè.

Cô hít một hơi thật sâu.

Thật là mất mặt. Linh hồn mình hai mươi mấy tuổi rồi, sao còn để ý đến mấy chuyện này với một nữ sinh trung học cơ chứ?

Nhưng… những lời tự an ủi đó cũng chẳng làm lòng cô khá hơn chút nào.

Lương Kim Trừ chạy về phòng, trùm kín đầu trong chăn, cố gắng tìm chút yên bình trong không gian chật hẹp ấy.

Phải chăng mình làm gì cũng vô ích?

Hình tượng của mình đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi được nữa.

Vậy lẽ nào mình phải đi theo con đường của nguyên chủ?

Trở thành một cô gái khiến ai cũng ghét bỏ, bất chấp cảm xúc và sở thích của người khác, cố tình chen chân vào, phá hoại hạnh phúc của họ?

Cuối cùng tự chuốc lấy thất bại, mang danh nhơ nhớp?