Sau Khi Xuyên Thành Tình Địch Số Một Của Nữ Chính

Chương 9

Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ cô mới lại được trải nghiệm cảm giác gió lùa qua mặt.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp quyết định thì đèn xanh đã bật. Chú Lương không chút chần chừ, lập tức khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Lương Kim Trừ: "……"

Chú Lương sau giây phút nôn nóng bộc phát, vội hạ tốc độ xe xuống, cẩn thận liếc nhìn qua gương chiếu hậu để thăm dò sắc mặt của cô.

Chết tiệt, mình vừa làm cái gì vậy? Sao lại không nhịn được, chỉ vì sợ mấy cậu nhóc đó dụ dỗ cô chủ mà...

Trời ơi, nếu cô chủ mà nổi giận, mình có bị đuổi việc không? Hay bị trừ nửa năm lương?

Nhưng nếu cô chủ thật sự bị đám đó quyến rũ, ngồi lên xe bọn họ, thì mọi chuyện còn khó xử hơn nhiều.

Thôi thì, đã làm sai thì chịu phạt. Nếu cô chủ phạt thật, mình đành đến than vãn với ông chủ. Biết đâu khi hiểu được tình thế khó xử của mình, ông ấy sẽ không làm khó quá.

Chú Lương hồi hộp chờ đợi cơn thịnh nộ từ cô, nhưng bất ngờ là cô chẳng nói gì suốt đường đi. Đến khi xuống xe, cô cũng không tức giận chạy lại mà chỉ thản nhiên bảo với quản gia đang đợi:

"Giúp tôi mang cặp sách lên phòng."

Quản gia là một phụ nữ ngoài 40 tuổi, luôn buộc tóc gọn gàng phía sau đầu. Từ khi Lương Kim Trừ sinh ra, bà đã chăm sóc cô, đến giờ vẫn chưa kết hôn.

Hả? Không nói gì với quản gia về hành động của mình sao?

Chú Lương không hiểu nổi, chỉ biết lặng lẽ lái xe vào gara, dừng xe.

Thật khó hiểu. Cũng không dám nghĩ thêm.



Bữa tối luôn được dì giúp việc canh giờ chuẩn bị sao cho vừa lúc cô về là có thể ăn ngay.

Sau khi rửa tay xong, cô ngồi một mình tại bàn ăn dài.

Quản gia đứng bên cạnh rót nước, gắp đồ ăn cho cô.

Uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, cô lên tiếng:

"Tôi muốn tìm một gia sư."

Quản gia thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô chủ chủ động nói về chuyện học hành.

"Cô muốn tìm gia sư môn nào?"

Lương Kim Trừ nhăn mặt, cảm thấy môn nào mình cũng cần phải học lại.

"Không có gia sư toàn năng sao?"

Quản gia: "…… Tôi sẽ cố gắng tìm."

Cô gãi đầu: "Không nhất thiết phải là thầy cô, tìm một bạn học giỏi, cùng trang lứa dạy tôi cũng được."

Bạn đồng trang lứa thường hiểu rõ các dạng đề thi hiện tại hơn.

Và… thường thì toàn năng.

"Tốt nhất là người có thể dạy tôi từ 6 giờ 30 đến 8 giờ 30 tối, tính cách tốt một chút, và… nếu có ngoại hình ưa nhìn thì càng hay."

Nếu không, cô sẽ không có động lực học hành.

Nguyên chủ vốn không đi học buổi tối vì Hà Thủ Qua không đi, nên cô cũng không thể đột ngột thay đổi thói quen, đành phải "vui vẻ" tiếp tục theo thói quen của nguyên chủ.

Quản gia đồng ý, bắt đầu cân nhắc các yêu cầu của cô.

"À, tiện thể tìm giúp tôi một huấn luyện viên thể hình nhé." Cô nhớ nhà có một phòng tập phía sau.

"…… Được, tôi sẽ sắp xếp." Quản gia lo lắng nhìn cô.

Cô chủ không phải bị sốc gì đó chứ, sao lại đột nhiên muốn tập thể hình?

Khi bữa tối sắp kết thúc, Lương Kim Trừ ngập ngừng lên tiếng:

"Có cách nào để tôi làm bằng lái xe không?"

Quản gia: "…… Tuổi của cô vẫn chưa đủ, không thể làm được."

Cô cau mày: "Thật sự không có cách nào sao?" Cô vẫn nghĩ có tiền là có thể làm mọi thứ.

Quản gia: "…… Dù có làm được, nếu bị kiểm tra, người ta sẽ phát hiện tuổi của cô không hợp lệ. Đến lúc đó, vấn đề sẽ càng rắc rối hơn."

Thậm chí còn chẳng có tác dụng gì.

Lương Kim Trừ cảm thấy quản gia nói rất có lý, khẽ gật đầu.

"Ừm, vậy tức là, so với việc làm bằng lái giả, tôi cứ lái xe không bằng, bị bắt rồi chuộc ra còn dễ hơn?"

Quản gia: "???"



Ba cô, Lương Bác Đồ, trở về nhà vào khoảng 9 giờ tối.

Toàn thân ông sực mùi rượu, mặt hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Vừa về đến nhà, ông hỏi quản gia về tình hình trong ngày của cô, sau đó đứng trước cửa phòng cô vài giây rồi mới về phòng mình.

Lương Kim Trừ nghe thấy tiếng ông về, nhưng vì chưa nghĩ ra cách nào để đối mặt, nên cô chỉ lặng lẽ trốn trong phòng, giả vờ không biết gì.

Dù sao cô cũng không phải "cô con gái cũ." Nếu bắt cô nhanh chóng diễn cảnh cha con tình thâm với một người đàn ông gần như hoàn toàn xa lạ, chẳng phải quá làm khó cô sao?

Lương Bác Đồ, tên ông giống như chí hướng ông mang: một người có hoài bão và dám dấn thân.

Dựa vào thế lực của gia tộc họ Lương, ông đã tiếp quản công ty gia đình, tạo ra những bước tiến lớn, trở thành thủ phú của thành phố F.

Trong ký ức của nguyên chủ, mối quan hệ trong gia đình họ Lương này khá phức tạp.



Sáng hôm sau, Lương Kim Trừ không tránh được việc phải gặp ba mình ở bàn ăn sáng.

"Đêm qua ngủ thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Vừa thấy cô, Lương Bác Đồ đã ân cần hỏi thăm.