Đoàn Sủng, Sáu Người Anh Vai Ác Cưng Chiều Bé Con

Chương 11

Từ sau khi nghỉ hưu, bà Phó bắt đầu học lên mạng, cũng xem không ít truyện ngôn tình cẩu huyết.

Cho nên lúc này trong đầu đã tưởng tượng ra một đống tình tiết cẩu huyết rồi.

Nói xong, bà cũng không thèm để ý sắc mặt khó coi của Phó Viễn Đình, trực tiếp kích động vẫy tay với Nha Nha.

"Con à, mau đến đây với bà cố nào!" Ánh mắt bà lão cong cong như vầng trăng khuyết, lấp lánh niềm vui.

Thật ra hồi trẻ bà không thích trẻ con, nhận nuôi Phó Viễn Đình cũng chỉ vì hợp nhãn duyên.

Nhưng càng lớn tuổi, đối với những đứa trẻ đáng yêu, mũm mĩm, bà thật sự không có chút sức chống cự nào.

Nhất là lại còn là cháu gái!

"Cháu chào bà ạ!" Cô bé tuy rằng khi nói chuyện với Phó Viễn Đình có chút không phân biệt vai vế, nhưng đối với trưởng bối, nhất là trưởng bối yêu thương mình, cô bé cực kỳ lễ phép, ngoan ngoãn, hiểu chuyện gật đầu với bà Phó.

"Thưa bà, cháu tên là Lục Nha Nha, năm nay cháu bốn tuổi rồi ạ, nhưng mà cháu không phải là con gái của anh trai, cháu là em gái của anh ấy ạ."

Thấy bà Phó hiểu lầm, cô bé vội vàng tự giới thiệu bản thân, trên người tỏa ra mùi sữa thơm nhè nhẹ hòa quyện với hương cam ngọt ngào.

Bà Phó gần như bị sự đáng yêu của cô bé làm tan chảy, trực tiếp ôm cô bé vào lòng.

Hừ! Xem sau này còn ai dám cười nhạo bà không có cháu gái nữa không!

Chỉ có điều bà không hiểu... Tại sao cô bé lại phủ nhận chuyện Phó Viễn Đình là bố của bé?

"Đứa trẻ đáng thương của ta, sao con lại không dám gọi bố hả, lại còn xưng hô anh em?" Bà lão vừa đau lòng lên tiếng, vừa cho rằng đây là do Phó Viễn Đình ép buộc, mắng anh một trận.

"Phó Viễn Đình, trước đây ta dạy con thế nào hả, đàn ông con trai dám làm dám chịu, bây giờ con để con gái gọi mình là anh trai, đây là cái đạo lý gì!"

Bà Phó nghiêm mặt, hận không thể cởi giày ra đánh anh hai cái.

Nói xong, bà lại đau lòng an ủi Lục Nha Nha: "Con à, đừng sợ, sau này có bà cố chống lưng cho con, con cứ thoải mái gọi nó là bố!"

"..."

Nụ cười trên mặt cô bé dần dần cứng đờ.

Nhưng mà anh hai thật sự không phải là bố của cô bé mà!

Phó Viễn Đình nheo mắt, khó chịu cau mày, không muốn tự dưng có thêm một đứa con gái, lập tức giải thích: "Bà thật sự hiểu lầm rồi, Lục Nha Nha chỉ là... em gái ruột của con thôi!"

Anh hơi gượng gạo thốt ra ba chữ "em gái ruột", rồi kể lại đại khái những chuyện xảy ra gần đây, tất nhiên là bỏ qua chuyện bị ném trứng thối, cuối cùng lại vào đồn cảnh sát.

Dù sao anh cũng cần giữ thể diện!