Nhưng khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt tự xưng là anh trai mình, sự phấn khích ấy ngay lập tức tan biến, thay vào đó là sự hoài nghi sâu sắc: "Chú ơi, chú nói chú là anh trai của cháu á?"
Trước khi cái hệ thống "ngớ ngẩn" kia tạm thời "ngủ đông", nó có nói với cô bé rằng một trong những người anh trai của cô bé sẽ đến tìm cô bé. Nhưng anh trai cô bé có thể nào đã già thế này được?
Nhìn thế này rõ ràng là đủ tuổi làm bố cô bé rồi còn gì!
"Đúng vậy!" Người đàn ông nghiến chặt răng, giận đến mức suýt bốc khói.
Chú cái đầu nhà cô ấy!
Cô bé rất cảnh giác, dù trong lòng vô cùng mong chờ anh trai đến đón, nhưng cũng không thể dễ dàng tin người như vậy được.
Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ, giọng nói non nớt vang lên: "Vậy chú có bằng chứng gì không ạ?"
Cái hệ thống "chập mạch" kia không hề cung cấp cho cô bé thông tin cơ bản gì về anh trai, nên bây giờ cô bé chỉ có thể tự mình phán đoán mà thôi.
Phó Viễn Đình không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh, chỉ búng tay một cái về phía thư ký Hạ đứng sau.
Thư ký Hạ lập tức hiểu ý, tiến lên phía trước, dịu dàng đưa tập tài liệu trong tay cho cô bé: "Bé con, đây là kết quả xét nghiệm ADN của cháu và Phó tổng của chúng ta. Nếu cháu không biết đọc chữ thì có thể nhờ người khác đọc giúp nhé."
“Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu ạ, cháu biết chữ.”
Cô bé là một đứa trẻ thông minh, dù mới bốn tuổi nhưng đã nhận biết được gần hết mặt chữ rồi, nhận lấy tập tài liệu liền lập tức lật xem.
Bên trên quả nhiên có ghi “Độ tương đồng ADN của hai bên là 99,98%, có thể xác định Lục Nha Nha và Phó Viễn Đình có quan hệ anh em ruột thịt”.
Nhưng mà…
“Làm sao cháu có thể chắc chắn đây là thật?” Cô bé không phải là một đứa trẻ dễ bị lừa, lúc này vừa vui mừng lại vừa có chút do dự nhìn bản báo cáo giám định trong tay, sợ rằng mình bị lừa mất.
Dù sao cô bé cũng đáng yêu như thế này cơ mà! Chắc chắn có rất nhiều kẻ xấu muốn giở trò với cô bé!
Cô bé không thể không đề phòng!
Sắc mặt Phó Viễn Đình trong nháy mắt sa sầm xuống, như thể mây đen đang ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời.
Anh đường đường là một tổng giám đốc tiền tài của cải vô kể, lại đi lừa một đứa nhóc ranh sao?
“Nếu em không tin, vậy thì đi cùng anh đến cơ quan giám định để xác minh!” Lằng nhằng nãy giờ, Phó Viễn Đình đã sớm không còn kiên nhẫn, đôi chân dài lướt qua quầy hàng nhỏ, chắn giữa hai người, dừng lại trước mặt cô bé, đưa tay ra định cưỡng chế bế cô bé đi.
“Chú đừng qua đây vội!” Cô bé vốn đã nghi ngờ người đàn ôgn đứng trước mặt, nên trước khi xác định được thân phận của anh, làm sao dám đi theo một người lạ như vậy.
Cô bé lập tức lui về sau một bước, tránh khỏi tay anh, mặt đầy vẻ đề phòng: “Làm sao cháu có thể chắc chắn chú sẽ đưa cháu đi xác minh! Hay là nhân cơ hội bắt cháu vào rừng sâu núi thẳm bán đi! Cháu phải tìm một người đáng tin cậy đi cùng cháu mới được!”
Vì cái mạng nhỏ của mình, cô bé cũng rất là cảnh giác đấy nhé!