Bạc Dư ngồi một bên không lên tiếng, nhưng ánh mắt vô tình hay hữu ý vẫn hướng về phía Thẩm Hề.
Đối với vị huấn luyện viên mới này, Bạc Dư vô cùng tò mò.
Rõ ràng với kỹ thuật như thế hoàn toàn có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp, nếu không nhầm thì việc giành chức vô địch toàn quốc đối không phải là vấn đề.
Nhưng tại sao lại chọn trở thành một huấn luyện viên nhỏ bé như vậy?
Suy nghĩ mãi mà không có câu trả lời.
Khóe môi Bạc Dư khẽ cong, có lẽ, mỗi người đều có chí hướng riêng.
Thẩm Hề nghe thấy Diệp Hướng Nam và mọi người nói chuyện, ánh mắt cô thoáng trầm xuống.
Vô địch toàn quốc sao?
Có vẻ như đã rất lâu rồi cô không nghe thấy những từ này.
Dường như cô cũng đã không còn kỳ vọng vào điều đó nữa.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của những người trước mặt, Thẩm Hề mỉm cười, phối hợp đáp lời: "Ừ, mục tiêu là vô địch toàn quốc!"
Năm người kia hoàn toàn không nhận ra sự miễn cưỡng trong giọng nói của Thẩm Hề.
Diệp Hướng Nam nghe vậy, lập tức cười rạng rỡ: "Nhất định là thế rồi!"
"Giải đấu toàn quốc còn một tháng nữa mới bắt đầu. Trong hai ngày tới, tôi sẽ kiểm tra năng lực của các cậu, sau đó sẽ sắp xếp nội dung luyện tập phù hợp để nâng cao kỹ năng cá nhân. Đừng lơ là!" Thẩm Hề nhìn năm người trước mặt, giọng nói bình thản nhưng đầy kiên định.
Chức vô địch toàn quốc là một mục tiêu tốt, nhưng không dễ dàng đạt được. Còn rất nhiều đội mạnh hơn họ phía trước. Cô phải giúp họ nâng cao kỹ năng cá nhân trước khi giải đấu toàn quốc bắt đầu.
"Rõ!" Mọi người đồng thanh, tràn đầy tự tin.
Thẩm Hề hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày mai các cậu tự luyện tập, ngày mốt bắt đầu huấn luyện chính thức."
"Anh Hề, sao không bắt đầu luôn từ ngày mai?" Thịnh Sở Minh tò mò hỏi.
"Ngày mai tôi có chút việc, không đến được. Các cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt sẽ chính thức bắt đầu huấn luyện." Thẩm Hề nhướn mày, giải thích nhẹ nhàng.
"Vậy à..." Thịnh Sở Minh cúi đầu, vẻ mặt có chút thất vọng.
Anh ta vốn rất mong chờ việc huấn luyện sớm, vì huấn luyện của đội trưởng thực sự là một kiểu "tra tấn". Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Thậm chí, anh ta còn có rất nhiều vấn đề muốn được anh Hề chỉ dạy ngay lập tức. Nhưng không có cách nào khác, đành phải chờ đến ngày mốt vậy.
Ai da.
Thịnh Sở Minh âm thầm thở dài, không hề biết rằng những ngày tiếp theo mới thực sự là "địa ngục trần gian". Nếu cuộc đời có thể làm lại, anh ta nhất định sẽ tận dụng triệt để ngày nghỉ ngơi ngày mai! Nhưng đáng tiếc, đời không có chữ "nếu".
Thẩm Hề nhìn dáng vẻ ủ rũ của Thịnh Sở Minh, bật cười.
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai, điều chỉnh trạng thái. Nếu không, sau này các cậu sẽ không chịu nổi đâu." Thẩm Hề nói đầy ẩn ý.
"Vâng!" Mọi người ngoan ngoãn đáp lại.
Thẩm Hề hài lòng gật đầu. Ngoan lắm.
"Anh Hề, anh có muốn dọn đến ở cùng tụi em không?" Từ Mạc Thần bất ngờ lên tiếng hỏi.
Thẩm Hề rõ ràng ngẩn người, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Tại sao?"
Từ Mạc Thần gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười: "Em chỉ nghĩ là giải đấu toàn quốc sắp đến rồi, nếu mọi người ở cùng nhau, có vấn đề gì cũng dễ giải quyết hơn, rất tiện mà."
Bên cạnh, Diệp Hướng Nam gật đầu đồng tình: "Ừm, em cũng nghĩ vậy. Anh Hề, dọn đến ở cùng tụi em đi!"
"Tôi cũng thấy vậy, như thế sẽ tiện lợi hơn cho việc trao đổi."
Lâm Sơ Hàn cũng lên tiếng, ánh mắt hướng về phía Bạc Dư đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Sơ Hàn, Bạc Dư lười biếng mở mắt, giọng nói uể oải: "Tôi thì sao cũng được."
"Em nghĩ dọn vào ở cùng là tốt nhất!" Thịnh Sở Minh hăng hái gật đầu lia lịa.
Anh ta cảm thấy việc này không thể tốt hơn, vì anh ta tin chắc rằng Thẩm Hề rất giỏi, điều đó khiến anh ta háo hức muốn học hỏi từ cô.