Mạt Thế: Tôi Có Một Hệ Thống Thiện Nhân!

Chương 39

Tô Niệm quay đầu nhìn về phía Tiểu Tam Hoa đang ngồi xổm trước bát cơm, ăn xúc xích. Cô với tay lấy quả đỏ rực trên bàn. Lạ lùng thay, một cơn thôi thúc bất chợt dâng lên trong lòng, như đang gào thét bảo cô nuốt chửng nó vào bụng.

Không kìm được, cô đưa quả đó lên miệng, há to miệng định cắn xuống.

Bốp!

Bàn tay cầm quả chặn mạnh lên bàn, che kín quả đó dưới lòng bàn tay.

Khi không còn nhìn thấy quả nữa, lý trí của cô dần dần quay trở lại.

Rốt cuộc, quả đó là thứ gì?

Tại sao nó lại có sức hấp dẫn đáng sợ như vậy?

Cô nhanh chóng cầm miếng lót cách nhiệt bên cạnh đậy lên quả, sau đó lùi xa khỏi bàn ăn.

“Này! Tiểu Tam Hoa, thứ đó nhóc lấy từ đâu ra vậy?” Tô Niệm ngồi xổm bên cạnh Tiểu Tam Hoa, đưa một ngón tay chạm nhẹ lên đầu nó.

“Meo?” Tiểu Tam Hoa, đang ăn ngon lành, bị ấn nhẹ đầu xuống. Nó vừa hay trượt miếng xúc xích, không thể ăn vào miệng như mong muốn.

Chú mèo bất giác ngẩng đầu nhìn người đối diện, đôi mắt mèo lóe lên tia không hài lòng. Ngay sau đó, nó lắc lư cái đầu nhỏ vài cái, gạt ngón tay đang ấn trên đầu ra, rồi tiếp tục ăn xúc xích.

Tô Niệm thấy vậy cũng không trêu chọc thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn nó ăn. Đợi nó ăn xong, cô mới nhấc nó lên bằng cách cầm phần da gáy, đặt lên bàn ăn.

“Thứ này là nhóc mang cho chị ăn à?” Tô Niệm xoay đầu nó lại, bắt nó nhìn về phía quả được đậy dưới miếng lót cách nhiệt.

“Meo?” Tiểu Tam Hoa nghiêng đầu nhìn cô, trông vô cùng ngây thơ và vô tội.

“Được rồi, chị biết những con vật thức tỉnh dị năng có trí thông minh rất cao, nhóc chắc chắn hiểu chị nói gì, nên đừng giả bộ đáng yêu nữa.” Tô Niệm lạnh lùng nhìn nó, khuôn mặt không chút biểu cảm, buông bàn tay đang nắm phần gáy nó ra. Nhưng ngón tay đặt dưới bàn thì vô thức cọ qua cọ lại, rõ ràng rất muốn xoa xoa vài cái.

Biểu cảm ngây thơ trên mặt Tiểu Tam Hoa khựng lại một giây, sau đó nó ngoan ngoãn ngồi xổm trên bàn, vui vẻ lắc lư cái đuôi nhỏ, cái đầu lông xù khẽ gật nhẹ về phía cô.

“Thứ này ăn được không?” Tô Niệm có chút không chắc chắn, hỏi lại.

Tiểu Tam Hoa lại gật đầu.

“Cái này là gì? Ăn nó thì có tác dụng gì? Tại sao vừa nãy chị suýt chút nữa mất đi lý trí?” Tô Niệm liên tục đưa ra một loạt câu hỏi.

Khi cô đang chờ câu trả lời từ Tiểu Tam Hoa, thì lại thấy đôi mắt mèo trong veo của nó tràn đầy vẻ ngơ ngác.

Nhìn thấy bộ dạng này, Tô Niệm không khỏi đưa tay vỗ lên trán. Đúng là cô ngốc thật. Tiểu Tam Hoa có thể nghe hiểu lời cô nói, nhưng bảo nó trả lời thì không thể, dù sao nó cũng không biết nói.

“Thôi, nhóc ăn no chưa?” Tô Niệm hỏi.

Tiểu Tam Hoa gật đầu.

“Ăn no rồi thì đi ngủ đi. Trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm mới mau lớn được.”

Sau khi tiễn Tiểu Tam Hoa đi, Tô Niệm ngồi lại trước bàn ăn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào miếng lót cách nhiệt đang nhô lên ở giữa bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử.

Khò…khò…khò…

Bỗng nhiên, một âm thanh ngáy nhỏ vang lên.

Tô Niệm quay đầu nhìn, liền thấy hệ thống 1128 đang bị Tiểu Tam Hoa đè dưới đầu. Lúc này, Tiểu Tam Hoa nằm bốn chân chổng lên trời, hơi hé miệng, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

[Ký chủ, cứu mạng!]

Tô Niệm liếc nhìn hệ thống 1128 đang cố chui ra khỏi đầu Tiểu Tam Hoa. Đúng lúc nó sắp thoát được, Tiểu Tam Hoa trong giấc ngủ dường như cảm nhận được gì đó, duỗi một móng vuốt nhỏ ra kéo 1128 trở lại, rồi há miệng cắn xuống.

Rắc… rắc…rắc…

Tiểu Tam Hoa bắt đầu nghiến răng bằng bộ nanh nhỏ xíu của mình trên người hệ thống.

[Á!!! Đau quá đau quá! Ký chủ, cứu mạng!]

“Cậu không phải là hệ thống sao? Vậy chắc cậu biết mọi thứ chứ?” Tô Niệm nhìn 1128 và hỏi.

[Biết! Tôi biết hết mọi thứ!]

Tô Niệm đứng dậy, tiện tay nhặt một quả bóng nhỏ trên ghế sofa, dùng nó để đánh lạc hướng Tiểu Tam Hoa, rồi nhân lúc đó kéo hệ thống ra khỏi miệng con mèo.

“Cậu là hệ thống cơ mà? Sao ngay cả Tiểu Tam Hoa mà cũng không đối phó nổi thế?” Cô bật cười nhìn hệ thống lăn qua lăn lại trên bàn.

[Hệ thống thì sao! Không lẽ hệ thống không được phép có loại có sức chiến đấu thấp? Tôi là một hệ thống trợ lý trí tuệ siêu việt!]

Trí tuệ siêu việt?

Nghe đến đây, Tô Niệm chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.