Soạt—
Soạt soạt soạt—
Thình thịch thình thịch—
Xào xạc xào xạc~
Những bóng đen lướt qua bụi cây, nhanh chóng băng qua khu rừng rậm rạp, lao thẳng về phía sâu trong khu rừng.
Bầu trời vẫn một màu đen kịt. Hôm nay là ngày rằm, đáng lẽ mặt trăng phải xuất hiện trên cao, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng, cả mặt đất đều chìm trong bóng tối.
Không một ai để ý rằng kể từ sau ngày tận thế, trong khu rừng ngoại ô thành phố F, mọi thứ đã trở nên yên tĩnh lạ thường, tựa như tất cả các loài động vật đều rơi vào giấc ngủ đông.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại khác hẳn. Có vẻ như thứ gì đó đã đánh thức các sinh vật trong rừng. Dù khu rừng vẫn chìm trong bóng tối, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được một sức sống mãnh liệt đang trỗi dậy.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong rừng dần trở nên hỗn loạn, rồi lan tỏa ra xung quanh.
Trần Nhạc giật mình tỉnh giấc từ trong mơ. Ngay khi anh vừa mặc xong quần áo, bộ đàm đặt trên tủ đầu giường bất chợt phát ra những âm thanh rè rè.
Kể từ sau ngày tận thế, tất cả các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng được nữa. Có vẻ như từ trường trong không khí đã thay đổi, hoặc có thể vì một lý do nào khác. Mặc dù các sản phẩm công nghệ cao vẫn có thể khởi động, nhưng không thể kết nối mạng. Có thể nói, cuộc sống bây giờ đã quay trở lại thời kỳ không có mạng, như vừa trở về thời điểm khởi đầu. Vì vậy, hiện tại họ chỉ có thể liên lạc với nhau qua bộ đàm để thực hiện các cuộc đối thoại tầm ngắn.
Tuy nhiên, hiện giờ họ đã bắt đầu nghiên cứu các thiết bị liên lạc, và đã đạt được một số tiến triển. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nữa, họ có thể chế tạo ra những thiết bị liên lạc khả dụng.
Rất nhanh, từ bộ đàm phát ra một giọng nói pha chút lo lắng: “Đội trưởng Trần, anh tỉnh chưa?”
Anh nhấc bộ đàm lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vừa nói, anh vừa đi đến cửa sổ, kéo rèm ra một cách dứt khoát, để lộ khung cảnh bên ngoài lúc này.
“Đội trưởng Trần, khu rừng ngoại ô có biến động, và màu sắc trên bầu trời cũng có chút khác lạ.”
“Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Trần Nhạc tắt bộ đàm, liếc nhìn bầu trời phía trên khu rừng ngoại ô. Từ màu đen tuyền, bầu trời đã chuyển thành một sắc tím đen đầy kỳ quái và bí ẩn.
Anh nhíu mày, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hy vọng đây chỉ là một tín hiệu báo động giả, bởi nhân loại thực sự không thể gánh chịu thêm bất kỳ thảm họa nào nữa.
“Giám đốc Tô, khu rừng ngoại ô đang có dị biến.” Thư ký Lý bước vào phòng làm việc của Tô Kỵ với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Kỵ đang ngồi trước bàn làm việc, ngẩn người khi nghe tin. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ phòng làm việc. Khi rèm cửa từ từ được kéo ra, anh nhìn thấy bầu trời phía khu rừng ngoại ô phủ một sắc tím kỳ lạ.
“Chúng ta đi xem thử.”
Ngay lập tức, tất cả những người chưa ngủ đều hoảng hốt vì bầu trời đột ngột đổi màu. Những người đã chìm vào giấc ngủ thì bị người nhà đánh thức, cũng cùng một phản ứng sững sờ khi nhìn thấy bầu trời tím.
Tiểu Yên núp sau rèm cửa, qua khe hở nhìn ra ngoài. Cô trông thấy bầu trời xa xa ánh lên màu tím, đôi mắt cô bị ánh sáng phản chiếu trở nên tím rực, đầy vẻ hoảng sợ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đó?
Chẳng lẽ ngày tận thế vẫn chưa đủ tàn khốc sao?
Trên thực tế, kể từ ngày tận thế, cô căn bản không thể chấp nhận việc tang thi đột nhiên xuất hiện ở thế giới bình thường.
Nếu không phải vì công việc làm nhân viên chăm sóc khách hàng của cô, gia đình thường dự trữ đủ gạo, mì, dầu ăn dùng trong hai ba tháng, và trước đây còn bị một khách hàng kỳ lạ thuyết phục mua thêm nhiều thực phẩm hơn, có lẽ cô đã giống như những người khác, phải ra ngoài tìm thức ăn. Họ bị phát hiện bởi lũ tang thi, kẻ thì bị cắn, kẻ thì bị ăn thịt, hoặc biến thành tang thi.
Vì cô làm nhân viên chăm sóc khách hàng và hiếm khi ra ngoài nên lần này cô thậm chí còn thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên của tang thi.
Nhưng, cô vẫn ôm hy vọng.
Cô hy vọng rằng chính phủ có thể tiêu diệt lũ tang thi, chấm dứt ngày tận thế và đưa thế giới trở lại trạng thái bình thường vốn có.
Nhìn lên bầu trời xa xăm mang sắc tím đen, cô âm thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng là điều xấu, xin đừng là điều xấu!
“Bác ơi, ngoài kia có chuyện gì thế?”
Một cụ bà lưng còng, chống gậy, vén tấm rèm cửa bước ra, cẩn thận ngó nhìn phía trước cửa nhà, hỏi nhỏ.
“Mẹ, không có gì đâu, mẹ mau vào nhà đi, đừng ra ngoài.” Người đàn ông được bà gọi là “Bác” quay đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt thoáng qua nét lo lắng, nhưng anh ta vẫn cố gắng trấn an bà.
Anh ta lại xoay người, qua khe cửa nhìn lên bầu trời. Bầu trời phía trên đầu mang sắc tím kỳ lạ, tựa như có một chiếc đèn khổng lồ giấu trong tầng mây, nhuộm cả khoảng không thành màu tím huyền bí.
Nếu như đây là thế giới bình thường trước kia, chắc hẳn bất kỳ ai nhìn thấy bầu trời như vậy sẽ lập tức rút điện thoại ra, quay video và đăng lên mạng xã hội. Có lẽ nó sẽ trở thành xu hướng nóng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng bây giờ, đối mặt với bầu trời kỳ lạ này, những người từng sống sót qua ngày tận thế không dám bước ra khỏi nhà. Họ sợ rằng ngoài kia không phải chỉ là lũ tang thi, mà là thứ gì đó còn kinh khủng hơn.