Mạt Thế: Tôi Có Một Hệ Thống Thiện Nhân!

Chương 33

Tô Kỵ dừng bước, xoay người nhìn về phía thư ký Lý, ánh mắt phía sau cặp kính khẽ liếc qua anh ta một cách lạnh nhạt.

“Làm tốt việc của mình là được, những chuyện không liên quan đến cậu thì đừng xen vào.”

Nói xong, anh quay người bước vào bên trong.

Thư ký Lý chờ đến khi bóng dáng của anh biến mất mới run rẩy đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Chỉ với một ánh mắt vừa rồi của tổng giám đốc Tô, anh có cảm giác như mọi suy nghĩ trong lòng mình đều bị người đàn ông này nhìn thấu.

Hiện tại, anh chỉ cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, từng cơn gió lạnh thổi qua từ phía sau càng khiến toàn thân anh run rẩy. Nhưng sự lạnh lẽo của gió hoàn toàn không thể sánh được với ánh mắt mà tổng giám đốc Tô vừa nhìn anh, lúc đó anh thậm chí còn nghĩ mình có thể sẽ mất mạng.

Tất nhiên, sau khi bình tĩnh lại, anh biết tổng giám đốc Tô sẽ không làm vậy, cùng lắm chỉ đuổi anh ra khỏi căn biệt thự này mà thôi.

Nhưng trong thời buổi này, bị đuổi ra ngoài thì một người bình thường như anh có thể sống được bao lâu đây?

Sau khi hiểu rõ tình hình, anh lập tức lấy lại tinh thần, gạt bỏ những suy nghĩ tăm tối trong đầu và tiếp tục đi tìm người. Anh phải chứng minh giá trị của mình.

“Đưa con tang thi này đến viện nghiên cứu đi.” Trần Nhạc ra lệnh cho cấp dưới của mình.

“Rõ, đội trưởng Trần.”

Trần Nhạc dõi theo họ rời đi, sau đó mới xoay người bước vào tòa nhà phía sau, đi thẳng lên tầng ba, dừng lại trước một cánh cửa màu đỏ sậm. Anh co ngón tay giữa lại, gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa.

“Mời vào!”

Nghe thấy giọng nói từ bên trong phát ra, anh mới đẩy cửa bước vào.

“Thủ trưởng, tôi đã trở về.” Trần Nhạc đi đến trước bàn làm việc, chào người phụ nữ trung niên ngồi phía sau bàn.

“Tiểu Trần, vất vả cho cậu rồi. Nào, ngồi xuống nói chuyện đi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu với anh, ra hiệu anh ngồi xuống.

Người phụ nữ trung niên này tên là Triệu Hoa, là lãnh đạo cao nhất của căn cứ an toàn này. Trần Nhạc trực tiếp nhận lệnh từ bà. Anh là một trong những người đầu tiên thức tỉnh dị năng, hơn nữa năng lực rất mạnh. Dưới quyền anh có hơn năm mươi dị năng giả, chịu trách nhiệm quản lý căn cứ an toàn và thực hiện các nhiệm vụ được giao từ cấp trên.

Lần này, anh dẫn đội ra ngoài là để hỗ trợ viện nghiên cứu bắt một con tang thi biến dị cấp một.

Viện nghiên cứu đang cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến con người bình thường biến thành tang thi từ những cá thể đã bị lây nhiễm, đồng thời phát triển huyết thanh kháng độc để cứu chữa những người bị tang thi cắn.

“Lần tiếp xúc lần này thế nào? Tô Kỵ có đáng tin cậy không?” Triệu Hoa đặt bút xuống sau khi viết xong chữ cuối cùng trên tài liệu trước mặt, rồi ngẩng đầu hỏi.

“Khoảng sáu phần thôi. Thực lực của Tô Kỵ không kém tôi là bao. Nếu lần này không có anh ta, e rằng để bắt được mục tiêu nhiệm vụ, chúng ta sẽ phải hy sinh một vài nhân lực. Ngoài ra, tôi nghe được từ thuộc hạ của anh ta rằng, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, Tô Niệm, hiện không rõ tung tích. Anh ta đang cho người đi tìm, nhưng thực hư thế nào thì vẫn chưa có bằng chứng cụ thể.”

“Còn có một giả thuyết khác: Tô Niệm nắm giữ thứ gì đó mà Tô Kỵ muốn, có khả năng liên quan đến việc anh ta muốn hoàn toàn kiểm soát nhà họ Tô và người thừa kế của gia tộc này.”

“Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán mang tính tiêu cực của tôi. Cũng có khả năng anh ta chỉ đơn giản muốn bảo vệ an toàn cho Tô Niệm.”

Nói xong, Trần Nhạc cười gượng, tỏ vẻ ngại ngùng.

“Nhà họ Tô…” Triệu Hoa khẽ lẩm bẩm, như đang nghĩ đến điều gì đó. Gương mặt vốn nghiêm nghị của bà bất giác lộ ra chút bất đắc dĩ. “Trước đây tôi từng tiếp xúc với ông Tô, chủ tịch nhà họ Tô. Làm sao nhỉ…Nói thế nào cũng khó hình dung. Ông ta, phải nói là cả hai vợ chồng họ đều là những người kỳ lạ. Họ thường không rõ tung tích, nếu không hẹn trước thì gần như không thể biết họ đang ở đâu. Tô tiểu thư cũng giống cha mẹ mình ở điểm này. Nghĩ mà xem, người thừa kế được nhà họ Tô đào tạo chắc chắn không phải dạng vừa. Nếu không vì vận mệnh quá nghiệt ngã, biến thành tang thi, thì giờ này có lẽ cô ấy đã ở một nơi rất an toàn.”

“Thủ trưởng từng tiếp xúc với người của nhà họ Tô sao?” Trần Nhạc tỏ ra tò mò.

“Đúng, nhưng chỉ là gặp thoáng qua một lần mà thôi.” Triệu Hoa trả lời qua loa, không nói thêm gì.

Thấy vậy, Trần Nhạc cũng không hỏi tiếp. Anh đang định rời đi thì Triệu Hoa bỗng gọi lại: “Đợi đã.”

“Sao thế, thủ trưởng?”

“Cậu còn nhớ email được gửi cho cậu trước tận thế không? Không chỉ mình cậu nhận được đâu. Tất cả các cán bộ lớn nhỏ còn sống sót ở thành phố F đều từng nhận được email đó. Tôi đoán, có lẽ các cán bộ ở khắp nơi trên cả nước cũng nhận được.” Triệu Hoa nói.

“Thủ trưởng nhắc đến việc này vào lúc này, có phải đã tìm ra người gửi email đó không?” Trần Nhạc hỏi.

“Vẫn chưa tìm được. Tuy nhiên, ngay sau khi sự việc xảy ra, cấp trên đã cho người điều tra, cố gắng truy tìm người gửi những email đó. Nhưng khi lần theo dấu vết đến thành phố F, tận thế đã bùng nổ, việc tìm kiếm không thể tiếp tục.”

Sắc mặt Trần Nhạc khẽ thay đổi: “Ý của thủ trưởng là người đó đến từ thành phố F?”

“Có thể lắm! Tôi cũng không chắc chắn hoàn toàn. Tôi nói cho cậu biết chuyện này là muốn cậu để ý một chút, xem có ai khả nghi không. Dù sao, nội dung mà người gửi email đó tiết lộ không phải là thứ mà người bình thường có thể biết được.” Triệu Hoa nói.

Trần Nhạc gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, thưa thủ trưởng.”