Mạt Thế: Tôi Có Một Hệ Thống Thiện Nhân!

Chương 17

Sau tận thế, chắc chắn sẽ không còn ai đến xử lý rác sinh hoạt đúng giờ. Nếu không may khu dân cư của cô xuất hiện tang thu, cô càng không thể ra khỏi căn biệt thự này, chứ đừng nói đến chuyện đi vứt rác.

Vừa suy nghĩ, Tô Niệm vừa lướt tìm thông tin trên mạng. Bỗng nhiên, một chiếc máy bay không người lái lọt vào tầm mắt của cô. Cô khựng lại, trong đầu lóe lên một ý tưởng, đôi mắt chợt bừng sáng vì niềm vui bất ngờ.

Nếu không thể ra ngoài, vậy cô có thể điều khiển thứ khác để làm việc này thay mình!

Máy bay không người lái (drone) chính là “thần khí” giúp cô giải quyết vấn đề vứt rác. Không chỉ có tính năng giám sát trực tiếp, cho phép cô theo dõi tình hình xung quanh drone, mà nó còn có thể vận chuyển rác đi xa.

Tuy nhiên, khó khăn duy nhất là làm thế nào để thả túi rác buộc trên drone xuống một cách dễ dàng.

Tô Niệm mày mò chiếc drone có sẵn trong tay, cuối cùng tự mình chế tạo ra một móc treo có thể điều khiển được. Khi drone đến bãi rác, cô có thể thao tác để móc treo chuyển sang trạng thái thẳng, giúp túi rác tự động rơi xuống.

Sau khi cải tạo xong, Tô Niệm tiến hành thử nghiệm vài lần để đảm bảo móc cơ khí hoạt động đúng như mong muốn.

Sau đó, cô lần lượt mua thêm mười chiếc drone, nhưng chỉ cải tạo hai chiếc trong số đó.

Khi cô tháo hết các kiện hàng chuyển phát nhanh và phân loại xong xuôi, thời gian còn lại trước tận thế chỉ còn đúng một ngày.

Tô Niệm đứng trên mái biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh sao, hít sâu một hơi thật dài.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Kỵ. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Alo? Tô tổng, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?” Giọng nói trầm ổn của Tô Kỵ vang lên từ loa điện thoại.

“Công ty chúng ta có phải đã rất lâu rồi không nghỉ phép không?” Tô Niệm nhìn lên bầu trời tối đen với những điểm sáng của các vì sao, bàn tay còn lại siết chặt thành nắm đấm.

“Đúng vậy, Tô tổng muốn…?” Tô Kỵ hơi ngập ngừng, không hiểu ý cô.

“Vậy thì tốt, từ ngày mai hãy cho toàn bộ nhân viên nghỉ vài ngày. Đồng thời, chuẩn bị phát cho mỗi người 5 túi gạo, 5 túi bột mì, 3 can dầu, 1 thùng nước khoáng, 3 thùng mì ăn liền, 1 thùng đồ ăn vặt, và thêm một khoản tiền thưởng.”

“Được, Tô tổng, còn việc gì khác không?”

Tô Niệm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Mấy ngày tới, anh hãy ở nhà nghỉ ngơi, tốt nhất đừng ra ngoài. Những thứ tôi vừa nhắc, anh cũng có thể nhận 10 phần để trữ trong nhà. Gần đây tình hình có vẻ không ổn.”

Phía đầu dây bên kia, Tô Kỵ không tỏ ra bất ngờ hay nghi ngại gì với lời dặn dò của cô, mà rất bình tĩnh trả lời: “Được, cảm ơn Tô tổng. Cô có cần tôi gửi thêm gì qua bên đó không?”

“Không cần, tôi đã chuẩn bị đủ rồi. Thôi, không còn việc gì nữa, tạm biệt.” Tô Niệm nói xong, lập tức cúp máy thật nhanh.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Việc giao tiếp với người khác luôn khiến cô căng thẳng và lo lắng. May mắn là Tô Kỵ là người quen thuộc, nên cô không rơi vào tình trạng không biết phải nói gì.

Ở bên kia, Tô Kỵ nhìn màn hình điện thoại đã bị ngắt kết nối, khẽ mỉm cười. Không ngờ rằng vị Tiểu Tô tổng vẫn giữ phong cách dứt khoát, làm việc nhanh gọn, không bao giờ nói lời thừa.

Sau đó, anh nghĩ đến những lời Tô Niệm vừa nói qua điện thoại, nhưng không cảm thấy ngạc nhiên. Khi cha của cô vẫn còn điều hành công ty, việc này đã trở thành một truyền thống. Cứ mỗi nửa năm, nhân viên sẽ được nhận phúc lợi và tiền thưởng, đồng thời được nghỉ phép toàn công ty một lần. Với anh, điều này là hoàn toàn quen thuộc.

Nghĩ đến đây, Tô Kỵ nhanh chóng truyền đạt chỉ thị xuống cấp dưới, yêu cầu họ sắp xếp việc này thật nhanh chóng. Sáng mai, khi nhân viên đến làm việc, họ sẽ nhận được phúc lợi và sau đó bắt đầu kỳ nghỉ. Anh nghĩ, chắc hẳn họ sẽ rất vui.