Phùng thúc là người đã theo cha cô từ hơn mười năm trước, vì vậy sau khi cha mẹ cô qua đời, Phùng thúc thường tranh thủ ghé qua thăm nom cô khi rảnh rỗi.
“Ông còn quen ai khác nuôi gia súc không?” Sau khi cúp máy, cô tiếp tục hỏi.
“Quen chứ. Không biết cô còn muốn mua thêm gì? Bò, dê, lợn, gà, vịt, cá đều có, còn có cả tôm sông và cua nữa.” Ông chủ vừa xoa tay vừa hỏi.
“Trừ cua ra, bò, dê, lợn, gà, vịt, cá và tôm sông, tôi lấy hết.”
“Được thôi!”
Sau đó, cả hai cùng đến khu chuồng trại để kiểm tra.
Tô Niệm lúc này mới phát hiện ra, “trại chăn nuôi” mà ông chủ tiệm thịt nói thực ra là một ngọn núi. Cô có thể thấy những con lợn đang nhàn nhã gặm cỏ trên núi, thỉnh thoảng lại có vài con gà bay lên, từ xa xa còn vọng lại tiếng chó sủa liên tục.
Nhìn ngọn núi này, cô không thể không động lòng.
Hay là mình cũng nhận thầu một ngọn núi, đến khi mạt thế xảy ra có thể sống trong đó.
Rất nhanh, cô lắc đầu xua tan ý nghĩ đó. Cô không rõ liệu mạt thế sau này chỉ có con người bị biến thành xác sống hay cả động thực vật cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, trước khi xác định rõ điều này, tốt nhất cô vẫn nên ở lại căn biệt thự chất đầy lương thực của mình thì hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn nảy ra ý định nhận thầu một ngọn núi.
“Anh à, anh biết ở gần đây có ngọn núi nào có thể nhận thầu không?” Tô Niệm quay sang hỏi ông chủ tiệm thịt, trong ánh mắt cô còn mang theo chút mong chờ mà bản thân cũng không nhận ra.
“Cô cũng muốn nhận thầu núi à? Hình như gần đây có ba ngọn núi sắp hết hạn hợp đồng, mà họ cũng không định tiếp tục thầu nữa. Hay là cô đi xem thử? Nếu ưng ý, vài ngày nữa có thể ký hợp đồng ngay.” Ông chủ tiệm thịt đáp lời.
“Được.”
Ông chủ tiệm thịt gọi người đến giúp bắt trói những con lợn và gà trên núi, sau đó dẫn Tô Niệm cùng Phùng thúc đi xem ba ngọn núi.
Khi Phùng thúc nghe nói Tô Niệm muốn nhận thầu núi, ông liền đi theo để giúp cô gái nhỏ mình đã chăm từ bé tới lúc trưởng thành xem xét kỹ, tránh để cô bị lừa.
Rất nhanh, họ đã đến nơi.
Ba ngọn núi mà ông chủ tiệm thịt nhắc đến được bao quanh bởi một hàng rào dây thép cao ngang người. Khác với ngọn núi vừa thấy ban nãy, ba ngọn núi này rất yên tĩnh.
Ông chủ tiệm thịt dẫn họ đến lối vào, rồi bước thẳng vào trong.
“Mọi người cứ tự do xem xét. Nếu thấy ưng ý, tôi sẽ đưa các vị đi ký hợp đồng.”
“Được.”
Tô Niệm cùng Phùng thúc chỉ đi dạo quanh chân núi một vòng. Ba ngọn núi này có phạm vi rất rộng, không chỉ bao gồm cả ba ngọn núi mà dưới chân núi còn có một vùng đất lớn, tuy nhiên lại rất hoang vu, không được canh tác.
Sau khi xem xét xong, cô quyết định nhận thầu.
Phùng thúc vẫn luôn đi theo sau cô mà không nói gì. Vai trò chính của ông là bảo vệ sự an toàn của cô, còn những chuyện khác ông không can thiệp.
“Cô chủ, thế nào? Ba ngọn núi này không tệ chứ?” Ông chủ tiệm thịt thấy hai người bước ra từ cổng liền vứt điếu thuốc đang cầm trong tay, sau đó giẫm mạnh vài lần rồi tiến tới hỏi han.
“Không tệ. Khi nào có thể ký hợp đồng?”
“Vừa nãy tôi gọi điện hỏi rồi, bây giờ có thể ký ngay.”
Tô Niệm lập tức chọn ký hợp đồng với thời hạn nhận thầu cao nhất là 70 năm. Cô không ngờ rằng, mục đích ban đầu chỉ là đi mua thịt, cuối cùng lại sở hữu luôn ba ngọn núi.
Sau đó, cô mua thêm một số lợn giống, dê con, gà, vịt, và ngỗng con chỉ vài tháng tuổi, rồi thả hết vào những ngọn núi mà cô vừa nhận thầu.
Diện tích ba ngọn núi rất lớn, dù số lượng gia súc và gia cầm mà cô mua không hề ít, nhưng khi chúng chạy vào núi thì cảnh tượng dường như chẳng thay đổi gì so với trước đó.
Sau khi hoàn thành mọi việc, cô tạm gác ba ngọn núi này lại phía sau, bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm thế nào để báo tin về ngày tận thế sắp đến cho những người khác.