Không được!
Cô tuyệt đối không muốn giữa mùa hè nóng nực lại bị bao vây bởi đống rác chất cao như núi. Đến lúc đó, mùi hôi thối bốc ra từ đống rác phân hủy chắc chắn sẽ len lỏi vào mọi ngóc ngách nơi cô đang ở.
Không thể vứt rác xuống tầng dưới, thế thì chỉ có thể vứt ở nơi khác. Vấn đề là vào thời điểm đó, dưới tầng chắc chắn sẽ có vài con tang thi lang thang. Là một người bình thường, cô không dám tự mình đi xuống.
Nếu không thể xuống, thì chỉ có thể tìm thứ gì đó để giúp cô vứt rác.
Nhưng rốt cuộc dùng cái gì đây?
Tô Niệm nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ. Nhưng vì nửa tháng nay không được nghỉ ngơi tử tế, cộng thêm hôm nay suy nghĩ quá nhiều khiến đầu óc mệt mỏi. Chưa đầy nửa tiếng, cô đã nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ say.
Bầu trời tối đen như mực, từng cơn gió rít qua, cuốn theo vài chiếc lá úa vàng. Tiếng hét, tiếng nổ, và những âm thanh hỗn loạn không ngừng vọng vào tai.
Tô Niệm đưa tay vén những sợi tóc dính bên má ra sau tai, nhìn khung cảnh xung quanh trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô biết mình đang mơ.
Dù sao thì cô đã mơ giấc mơ này hơn chục lần rồi. Cô biết rằng chỉ một phút nữa thôi, cô sẽ rẽ qua góc phố, sau đó bị cuốn vào dư chấn từ một trận chiến nào đó. Trong lúc hoảng loạn, cô sẽ không tìm được lối thoát, và đúng lúc đó, vài con tang thi sẽ lao đến chặn đường cô.
Tiếp theo sẽ là một màn bỏ chạy thoát thân.
Cuối cùng, cô bị một con tang thi ẩn nấp trong con hẻm quật ngã.
Tô Niệm nghĩ đến kết cục cuối cùng ấy, cùng với cảm giác đau đớn chân thực đến rợn người, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
Cô thực sự không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa!
Chắc chẳng ai có thể chịu đựng được việc phải liên tục trải qua cái chết trong mơ, mà cách chết lại đau đớn đến như vậy.
Cô vô thức lùi lại một bước, cả cơ thể và tâm trí đều phản kháng, không muốn tiến lên phía trước.
Cô biết rõ mình đang mơ, hoàn toàn không có cách nào kiểm soát hay thay đổi mọi chuyện.
Nhưng cô bỗng sững người.
Cô nhìn xuống chân mình.
Chân trái của cô thực sự đã lùi lại một bước.
Tô Niệm không dám tin. Cô có thể điều khiển cơ thể mình trong giấc mơ ư?
Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, cô nhanh chóng điều khiển cơ thể quay người lại và chạy theo hướng ngược lại.
Chỉ đến khi cô rời xa khu vực đang diễn ra trận chiến, Tô Niệm mới thực sự xác nhận rằng mình có thể tự do hành động trong giấc mơ này!
Không còn phải trơ mắt nhìn bản thân hết lần này đến lần khác lao vào chỗ chết nữa!
Cô không kiềm được mà nở một nụ cười rạng rỡ, cảm thấy ngay cả khung cảnh hoang tàn trước mắt cũng trở nên dễ chịu hơn.
Nhưng nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp tan đi, thì đã nhìn thấy hơn chục con tang thi gào thét, giơ nanh múa vuốt lao thẳng về phía mình.
Nụ cười lập tức đông cứng trên môi, đồng tử co rút lại.
Cô nghĩ, cuối cùng cô đã hiểu tại sao mình lại bất chấp nguy hiểm mà chạy về phía trận chiến dù biết rõ nơi đó có người và tang thi đang giao tranh.
Bất cứ ai mà sau lưng có cả đám tang thi như thế này đuổi theo, chắc chắn cũng sẽ hoảng loạn mà chạy về phía trước thôi!
Không chạy thì sẽ bị cả đám tang thi nuốt chửng.
Chạy thì còn cơ hội tìm được chỗ ẩn náu để giữ mạng.
Tô Niệm đột ngột mở bừng mắt, thở hổn hển vài hơi, sau đó tức giận đấm mạnh xuống giường mấy cái.
Đáng ghét!
Lại bị tang thi cắn chết rồi!
Sau khi chạm mặt với hơn chục con tang thi đó, Tô Niệm lập tức dừng bước, sau đó quay người chạy về phía nơi đang diễn ra trận chiến.
Cô đã trải qua chuyện này 15 lần rồi, vì thế tự tin rằng mình có thể tránh được đám tang thi chắn đường và cả con tang thi trong con hẻm từng tấn công cô.
Sự thật chứng minh rằng cô có thể làm được.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là, dù tránh được hai đợt tang thi đó, nhưng lại không lường trước được rằng tiếng động từ trận chiến đã thu hút thêm không ít tang thi khác.
Vừa chạy qua một con phố, cô liền bị một con tang thi tốc độ cực nhanh quật ngã xuống đất. Ngay sau đó, cơn đau nhói từ cổ truyền đến.
Cơn đau thực sự khiến cô choàng tỉnh!
Tô Niệm hoảng hốt đưa tay sờ cổ mình. Hiện tại cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau âm ỉ còn sót lại ở đó.
Tại sao lũ tang thi luôn chọn cắn vào cổ cô?
Chúng không thể đổi chỗ khác được sao?!
Cô tức giận đấm mạnh xuống giường mấy cái, sau đó mới dần bình tĩnh lại.