Khi Hạ Tinh Lê bước vào phòng số 5, bát mì trước mặt Tần Hoài Vũ vẫn chưa được động đến. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện ngay cửa ra vào. Hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau.
Tần Hoài Vũ đẩy gọng kính, cẩn thận quan sát Hạ Tinh Lê một lúc, sau đó lạnh lùng nhưng lịch sự lên tiếng chào hỏi:
“Chào cô, nếu tôi nhớ không nhầm, cô là người ngồi ở vị trí số 7, đúng không?”
Hạ Tinh Lê khẽ gật đầu, mỉm cười điềm đạm rồi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thuận miệng hỏi:
“Cô Tần, ánh mắt cô nhìn tôi có vẻ hơi lạ, có phải không đúng lắm?”
“Xin lỗi.” Tần Hoài Vũ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì ấn tượng cô để lại cho tôi hôm đầu tiên quá sâu sắc.”
Dù là ai, sau khi nhìn thấy lớp trang điểm ma quỷ kinh dị của cô vào ngày đầu tiên, rồi bây giờ đối diện với gương mặt mộc thanh tú này, chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy không quen.
“Không sao, nhìn thêm vài lần là quen thôi.” Hạ Tinh Lê phẩy tay, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thực ra hôm qua tôi đã định tìm cô nói chuyện riêng, nhưng vì lượt của tôi quá muộn nên cô đã bị người khác chọn đi mất.”
Trong thoáng chốc ánh mắt của Tần Hoài Vũ liền trở nên sắc bén: “Thế sao? Xem ra cô hẳn là phải có lý do đặc biệt để nhất định phải nói chuyện riêng với tôi.”
“Đương nhiên rồi.”
“Lý do là gì?”
Hạ Tinh Lê mỉm cười: “Tôi cần xác nhận một điều, rằng đêm đó cô Tần không phải thoát được sự truy sát của người sói, cũng không phải được người bảo vệ, mà là đã dùng thuốc giải của nữ phù thủy.”
Thực ra, Tần Hoài Vũ đã phần nào đoán ra được, nên không tỏ vẻ bất ngờ gì, chỉ bình tĩnh giơ tay lên ra hiệu: “Có thể cho tôi chạm vào tay cô một chút được không?”
Dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Hà Tinh Lê vẫn đặt tay mình lên lòng bàn tay của Tần Hoài Vũ.
Tần Hoài Vũ nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, như thể đang tập trung cảm nhận điều gì đó.
Khoảng mười giây trôi qua, cô ấy cuối cùng thở dài nhẹ một tiếng, đưa ra kết luận chắc chắn: “Không sai, cô chính là nữ phù thủy.”
Hạ Tinh Lê không khỏi tò mò: “Làm sao cô xác định được điều đó?”
“Cô quên rồi sao? Đêm đó trước khi cô rời đi, tôi đã chạm vào tay cô.”
“…Tôi nhớ mà, chỉ dựa vào điều đó mà cô nhận ra tôi sao?”
“Vì tôi có thể cảm nhận đó là tay của một cô gái, nhưng trên các ngón tay và lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, rất đặc biệt.”
Hạ Tinh Lê suy nghĩ một chút, rồi bỗng hiểu ra: “Cũng đúng thôi, tôi thường xuyên leo dây và cầm ống sắt để làm mấy màn nhào lộn trong các phòng thoát hiểm, lâu ngày nên da tay bị chai.”
“Cô là NPC trong phòng thoát hiểm sao?” Tần Hoài Vũ nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt. Rõ ràng sau khi xác nhận Hạ Tinh Lê là nữ phù thủy, tâm trạng của cô ấy đã thoải mái hơn nhiều: “Thảo nào lúc mới đến, cô lại trang điểm như thế.”
“Ôi, đừng nhắc nữa, tôi đâu ngờ mình lại bị kéo vào nơi thế này.”
Thấy thời gian còn khá dư dả, Tần Hoài Vũ tiện thể giải thích sơ qua vài điều: “Hệ thống trò chơi này có tên là Âm Thành, phần giới thiệu chi tiết thì chờ cô vượt qua ván đầu tiên sẽ biết. Nói chung, cách thoát khỏi nơi này là thu thập đủ một bức tranh bản đồ thành phố hoàn chỉnh.”
"Tranh ghép bản đồ thành phố?"
"Đúng, mười bức tranh bản đồ thành phố, thu thập đủ bức nào cũng được, nhưng mỗi bức cần sáu mảnh ghép, còn có tỷ lệ trùng lặp, cho nên rất khó."
Hạ Tinh Lê liền hiểu ra, điều này đồng nghĩa với việc một khi đã bước vào trò chơi, không ai biết khi nào mới có thể thoát ra được.
Cô bực bội vò đầu, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, quyết định dù thế nào cũng phải hoàn thành ván trò chơi trước mắt này.
"Được rồi, tôi hiểu. Vậy cô Tần, đối tượng trò chuyện riêng hôm qua của cô là ai, có manh mối gì không?"
"Hôm qua số 1 Tôn Bối Bối chọn tôi trò chuyện riêng, ai ngờ hôm nay đã bị gϊếŧ. Tôi chỉ có thể xác định cô ấy là dân làng bình thường, không phải phù thủy tôi cần tìm, không có gì khác để nói."
"Đúng là thật đáng tiếc cho Tôn Bối Bối, tôi nghi ngờ người sói đã nhầm cô ấy là phù thủy nên mới ra tay."
Cũng có khả năng đó. Vậy hôm qua cô đã trò chuyện riêng với ai?”
“Tôi nói chuyện với số 12, Diêu Thương.” Hà Tinh Lê trả lời: “Anh ta trông thì đẹp mã, nhưng nói năng lộn xộn, đầu óc cũng chẳng lanh lợi lắm. Khả năng cao không phải là người sói.”
Cô tạm thời giấu mối quan hệ giữa mình và Diêu Thương. Dù sao chuyện này cũng không liên quan trực tiếp đến nội dung trò chơi, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến phán đoán của những người khác.
Tần Hoài Vũ gật gù suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Cô cảm thấy số 9 và 11 ai trong số họ giông tiên tri thật hơn?”
“Điều này tôi không dám khẳng định, tối nay phải nghe thêm tình hình kiểm tra của họ nữa.” Hà Tinh Lê dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Nhưng có thể chắc chắn rằng, người chơi số 3 đã bị loại tối qua, là do người sói hợp sức bỏ phiếu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, bọn họ không thể bàn bạc quá lộ liễu, đoán chừng là có ai đó dùng từ khóa để dẫn nhịp. Những người sói khác nghe được thì bám theo chỉ dẫn mà bỏ phiếu.”
Muốn làm được điều này, tất nhiên cần có sự ăn ý. Sói đã phối hợp hành động qua một đêm, sáng hôm sau lại có cơ hội trò chuyện riêng, mức độ hiểu ý chắc chắn sẽ cao hơn những người chơi khác.
Hà Tinh Lê nhìn Tần Hoài Vũ: “Cô có phải đang nghĩ đến điều gì không?”
“Có lẽ suy nghĩ của tôi sai, chỉ là trực giác thôi.”
“Không sao, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”
Tần Hoài Vũ sắp xếp lại lời nói của mình: “Tối qua, mọi người dường như đều thảo luận và bỏ phiếu theo ý kiến chủ quan. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhận ra, vẫn có người cố tình lợi dụng sự hỗn loạn hoặc tìm cơ hội để ngấm ngầm ám chỉ điều gì đó.”
“Ví dụ như...” Hà Tinh Lê nhanh chóng tiếp nối suy nghĩ của cô: “Số 4 - Triệu Sâm?"
Số 4 - Triệu Sâm, chính là người đàn ông trẻ tuổi có đôi lông mày rậm và đôi mắt to, trông rất mạnh mẽ.
Tần Hoài Vũ lại cười, khi cô ấy cười trông rất dịu dàng, có thể thấy rõ sự ngưỡng mộ đối với Hà Tinh Lê.
Cô ấy nói: "Cô cũng thấy số 4 có gì đó không ổn sao?"
"Lúc đầu, phát biểu của số 3 khá gây thù hận, và số 4 đã lợi dụng điều đó, cố tình nói rằng phải hợp lực bỏ phiếu cho anh ta.” Hà Tinh Lê vừa hồi tưởng vừa phân tích: “Về sau, anh ta cứ mập mờ nhắc đến vấn đề của người bảo vệ, khiến tên ngốc số 3 đó lập tức đáp lời. Cuối cùng, anh ta còn nhấn mạnh mọi người phải ‘theo đúng suy nghĩ ban đầu’ để bỏ phiếu. Những người chơi khác không hiểu ý, nhưng đồng đội của anh ta thì chắc chắn sẽ hiểu.”
“Vậy tối nay chúng ta sẽ tập trung chú ý đến hướng phát ngôn của số 4, xem anh ta có đặc biệt bảo vệ người chơi nào không.”
“Chỉ sợ anh ta là một kẻ thông minh, tối qua đã dẫn nhịp xong, tối nay lại giao việc cho đồng đội sói giả làm tiên tri phát huy tiếp, còn còn anh ta thì sẽ thu mình để giảm bớt sự chú ý.”
“Nếu là sói thì không thể nào hoàn toàn không để lộ sơ hở. Giữ nguyên sự nghi ngờ với anh ta, theo dõi sát sao, chắc chắn sẽ phát hiện được điều mới.” Tần Hoài Vũ nói xong, cuối cùng cũng có thời gian đảo trộn bát mì trộn sắp nát của mình. Cô ấy cúi đầu, giọng điệu bình thản nói: “Trước khi xác nhận chuyện này, bất kể trong buổi trò chuyện công khai bỏ phiếu cho ai, hy vọng chúng ta có thể đồng lòng, thống nhất mục tiêu.”
…
Đồng hồ treo tường trong sảnh khách sạn điểm chín tiếng, các người chơi lần lượt vào chỗ ngồi, buổi thảo luận công khai tối nay chính thức bắt đầu.
Hiện tại, nến ở vị trí số 1 và số 3 đã tắt, thi thể đã được hệ thống dọn sạch, còn lại mười người chơi sống sót.
Mặc dù ngoài việc tìm kiếm đạo cụ vào buổi sáng và trò chuyện riêng vào buổi tối, cả ngày có thể dùng để nghỉ ngơi, nhưng dường như bị bóng tối của cái chết bao trùm, mọi người nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, phần lớn đều có quầng thâm dưới mắt.
Họ nhìn nhau với quầng thâm dưới mắt, vì đã chứng kiến cảnh người chơi chết thảm, ánh mắt của họ trở nên cảnh giác hơn, vẫn không ai chịu mở lời trước.
Chàng trai thời thượng số 10 - Lưu Gia Thành, hơi bực bội xoa mái tóc vàng rối bù của mình, có lẽ không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này, anh ta nhấn mạnh giọng hỏi.
"Tối nay phù thủy cũng không định nói gì sao?"
Số 6 - Thiệu Xuân, lẩm bẩm: "Phù thủy có khi đã chết rồi cũng nên? Tối qua cô gái số 1 cứ không cho phù thủy lộ diện, rất có thể cô ấy chính là phù thủy, bị sói gϊếŧ vào ban đêm, thuốc độc cũng chưa kịp dùng."
"Vậy thì cô ta đáng đời." Lưu Gia Thành mặt mày khó chịu: “Tôi đã khuyên cô ta như vậy rồi, cô ta vẫn không nói ra thông tin, chết như vậy không phải là vô ích sao? Thuốc độc cũng không có cơ hội dùng."
Số 8 - Khương Dao, nhẹ nhàng phản bác: "Cũng không hoàn toàn là lỗi của người ta, phù thủy không muốn lộ diện quá sớm cũng có lý do của cô ấy, là do anh quá hấp tấp, còn liên lụy đến cả người bảo vệ."
Lưu Gia Thành tức giận nói: "Người bảo vệ số 3 là do tôi liên luỵ sao? Cô nghĩ xem anh ta có đầu óc không? Anh ta không nói nhiều lời vô ích thì cũng không chết."
"Anh quá hung hăng, còn cố tình gài người khác lộ thân phận. Như vậy rất khó để không nghi ngờ anh.”
"Cô nói nhảm!"
Có lẽ vì thấy họ quá phiền, Diêu Thương, người trước giờ luôn tuân theo lời khuyên của Hà Tinh Lê và rất ít tham gia thảo luận, lúc này lại lười biếng xen vào một câu.
"Được rồi, cãi nhau làm gì? Chi bằng nghe xem tối qua tiên tri đã kiểm tra ai thì hơn.”
Hà Tinh Lê đang chống cằm, quan sát những biểu cảm thoáng qua của hai người tự nhận là tiên tri. Nghe câu này, cô hơi dịch chuyển ánh mắt, liếc về phía Diêu Thương.
Đã bốn năm rồi, anh chàng này đối với người ngoài vẫn chẳng kiên nhẫn chút nào.
Người ngoài… Thật kỳ lạ, cô vẫn vô thức nghĩ như vậy.
Có lẽ vì khi ở bên nhau, anh ấy luôn rất kiên nhẫn với cô, như thể cô luôn là ngoại lệ của anh vậy.
… Suy nghĩ trôi xa, cô bình tĩnh dùng móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay, giữ cho gương mặt không cảm xúc rồi ngồi thẳng dậy.
Câu nói của Diêu Thương khiến Lưu Gia Thành và Khương Dao thật sự ngừng tranh cãi. Ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung về phía hai người chơi số 9 - Tiền Lạc, và số 11 - Đặng Hiểu Khê.
Thực sự tâm điểm tối nay chính là hai người này, ai mới là tiên tri thật sự.
“Cả hai, nói gì đi chứ.”