Dưới sự giám sát của Hệ Thống U Linh, mười hai người chơi cầm chìa khóa, lần lượt lên lầu về phòng nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, họ không có cơ hội trò chuyện thêm, tất nhiên, trò chơi vừa mới bắt đầu, cũng không có gì nhiều để nói.
Khách sạn có bốn tầng, tầng hai và ba mỗi tầng có sáu phòng được đánh số dành cho người chơi, tầng bốn là khu vực cấm, nơi người chơi có thể tìm kiếm thẻ đạo cụ.
Hành lang khách sạn quanh co, lại còn cực kỳ hẹp, trên tường có những chiếc đinh dài còn sót lại từ các bức tranh treo trước đó, một số chỗ trên trần nhà còn có dây thừng treo lơ lửng, không biết để làm gì, có phải từng có người treo cổ ở đây không, nói chung rất âm u và kỳ quái.
Phòng của Hà Tinh Lê ở tầng ba, khi đi qua hành lang, nhờ vào ánh sáng mờ ảo, cô đặc biệt quan sát kỹ địa hình, thậm chí ghi nhớ vị trí của tất cả các góc cua và ngã rẽ.
Sau khi vào phòng, thì cửa phòng được khóa lại. Theo quy tắc, người chơi không nhận được thông báo vào ban đêm thì không được tự ý rời khỏi phòng.
Căn phòng được trang trí rất cũ kỹ, đồ đạc và giường đều bị tróc sơn, tỏa ra mùi ẩm mốc nhẹ, phòng tắm cũng bẩn thỉu, nhưng vòi nước và vòi hoa sen vẫn sử dụng được.
Điểm duy nhất thu hút sự chú ý của cô, là trên bàn trang điểm đặt một chiếc gương hình chữ nhật, cao khoảng một mét, viền được chạm khắc hoa văn kỳ lạ. Khi Hà Tinh Lê tiến lại gần quan sát, cô phát hiện gương không phản chiếu hình ảnh của mình.
Cô lập tức nhận ra, đây không phải là gương, mà là màn hình hiển thị để nhận thông báo của trò chơi.
Nước chảy ra từ vòi trong phòng tắm có mùi sắt gỉ khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải dùng thôi.
Cô cởi chiếc áo choàng đỏ của nhân vật cosplay, tháo bộ tóc giả, rồi buộc mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa đơn giản, cuối cùng dùng hai tay vốc nước rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
Đừng nhìn vào lúc cô đóng vai ma nữ hét lên ầm ĩ, âm lượng cao đến mức có thể làm vỡ được kính, nhưng thực ra sau khi tẩy trang, khuôn mặt mộc của cô trông rất thanh tú và yên tĩnh, tựa như ánh trăng sáng, giống như một học sinh giỏi trong lớp, trầm lặng ít nói.
Nhưng thực sự cô có yên tĩnh hay không...
Điều này, ngoài những người chơi trong phòng thoát hiểm bị cô dọa khóc thét, có lẽ bạn trai cũ Diêu Thương cũng rất rõ.
Tóc mái lưa thưa trước trán của Hà Tinh Lê vẫn còn nhỏ giọt nước, cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc lâu, rồi thở dài một hơi.
Cô rất bực bội, không bực bội là không thể, có ai mà đang làm việc bình thường, đột nhiên lại bị kéo vào cái trò chơi sinh tử này, việc mất kiểm soát cảm xúc là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng cô cũng hiểu rất rõ rằng, khi không thể thay đổi tình thế hiện tại, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng sống sót càng lâu càng tốt.
“Ba mẹ, anh trai, mong mọi người cầu nguyện cho con.” Cô chắp tay cầu nguyện: “Lần này nếu con có thể sống sót trở về, sau này nhất định sẽ khiến mọi người bớt lo lắng.”
…
Tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường vang lên, kim đồng hồ dần chỉ đến mốc 12h đêm.
Hà Tinh Lê nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ từ gương trong phòng.
Cô cảnh giác mở mắt, lập tức lật người xuống giường, kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Quả nhiên, chiếc gương này chính là màn hình hiển thị, lúc này mặt gương sáng lên, hiện ra hai dòng chữ máu:
[Thời gian chọn mục tiêu của sói, xin các người chơi kiên nhẫn chờ đợi.]
Người sói cần chọn mục tiêu săn gϊếŧ trong phòng riêng của mình. Điều này tất nhiên sẽ dẫn đến tình huống bất đồng ý kiến. Nếu cả ba sói sáng chọn ba mục tiêu khác nhau, thì hệ thống sẽ chỉ định ngẫu nhiên chỉ định một trong ba mục tiêu.
Hà Tinh Lê cảm thấy mình có chút nguy hiểm, dù sao hôm nay khuôn mặt này của cô quá dễ nhận diện, cũng không chừng đêm đầu tiên người sói không có manh mối, liền tùy tiện chọn một người giống ma nhất.
Nghĩ đến đây, cô mò mẫm đi đến cửa phòng, áp tai vào cánh cửa, định nghe xem có động tĩnh gì bất thường hay không.
Theo lý mà nói, cô đã có thời gian làm NPC lâu năm trong căn phòng tối đen đáng sợ, và còn vẫn luôn phải chú ý đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của người chơi để kịp phản ứng, luyện tập lâu rồi, nên thính giác có phần nhạy hơn người bình thường, nhưng lúc này cô lại không nghe thấy gì cả.
Xem ra căn phòng này có cách âm không tồi chút nào.
Cô từ bỏ kế hoạch nghe lén, quay lại trước gương trang điểm, phát hiện chữ máu trên gương đã thay đổi:
[Thời gian đi săn của sói bắt đầu.]
Bên dưới hiển thị đếm ngược 30 phút.
Tin tốt là cô không bị chọn làm mục tiêu, còn tin xấu, với tư cách là một phù thủy, cô phải chờ đợi quá trình này để quyết định xem có nên sử dụng thuốc giải hoặc thuốc độc hay không.
Đúng vậy, vai trò của cô trong trò chơi lần này là phù thủy.
Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
30 phút chờ đợi, như thể dài cả thế kỷ, đúng lúc Hà Tinh Lê đang ngáp dài, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, thì cái gương trước mặt lại phát ra âm thanh.
Cô lập tức tỉnh táo, vội vàng tiến lại gần, thấy lúc này hệ thống hiện lên chỉ thị cho phù thủy:
[Đêm nay người chơi ở phòng số 5 bị sói tấn công, xin hỏi phù thủy, có sử dụng thuốc giải không? Có sử dụng thuốc độc không?]
Lựa chọn thuốc giải nằm ở phía trên của màn hình, với hai tùy chọn: [Có] hoặc [Không].
Với lựa chọn thuốc độc nằm ở phía dưới màn hình, cho phép cô chọn bất kỳ số thứ tự nào của người chơi còn sống để hạ độc.
Đêm đầu tiên, khi chưa có manh mối gì, việc tùy tiện sử dụng thuốc độc là điều không nên. Còn về thuốc giải…
Hạ Tinh Lê nhớ lại một chút, người chơi số 5 là cô gái đeo kính, tên Tần Hoài Vũ, cô ấy mang phong thái lạnh lùng và trưởng thành. Có lẽ vì khí chất quá nổi bật nên mới bị bầy sói nhắm đến.
Đây không phải một trò chơi thông thường, rất khó xảy ra trường hợp bầy sói cố tình tự đâm đồng đội để dụ cô dùng thuốc giải, vì điều đó quá mạo hiểm.
Vậy nên, khả năng cao cô Tần này thuộc phe người tốt, thậm chí có thể cô ấy cũng nắm giữ một vai trò quan trọng, nếu cứu được thì nên cứu.
Quyết định xong, cô nhấn vào tùy chọn [Có] trên gương.
Không ngờ, lại là màn hình cảm ứng.
Chữ máu trên gương nhanh chóng thay đổi:
[Cửa phòng đã mở, vui lòng làm theo hướng dẫn của Hệ Thống U Linh.]
Ngăn kéo trước bàn bật mở, bên trong có hai ống tiêm, thuốc màu xanh là thuốc giải, thuốc màu đỏ là thuốc độc.
Cô lấy ống tiêm màu xanh đi đến cửa, nhìn thấy Hệ Thống U Linh đang lơ lửng trong hành lang, không xa còn có một chiếc áo choàng màu đen và một chiếc kính nhìn ban đêm.
Hệ Thống U Linh hướng dẫn từng chữ một: “Vui lòng nhanh chóng mặc trang bị, không được phát ra tiếng động, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc.”
Điều này có nghĩa là phù thủy chỉ có thể cứu người, không thể giao tiếp thêm với người chơi mục tiêu, trong môi trường tối tăm, phù thủy biết đối phương là ai, nhưng đối phương chưa chắc đã nhận ra phù thủy.
Hà Tinh Lê nhanh chóng mặc áo choàng và đeo kính nhìn ban đêm, trang bị đầy đủ rồi theo Hệ Thống U Linh đến hiện trường, trên đường đi cô tranh thủ nhớ lại địa hình nhờ kính nhìn ban đêm.
Cô dừng bước, cuối cùng thấy một người nằm trên hành lang tầng ba, chính là Tần Hoài Vũ.
Hệ Thống U Linh thúc giục cô: “Vui lòng sử dụng thuốc giải trong vòng 30 giây, tiêm thuốc giải vào cơ bắp của cánh tay trái của cô ấy.”
Nghe vậy, cô nhanh chóng bước đến bên Tần Hoài Vũ, cúi xuống kiểm tra, thì thấy tóc Tần Hoài Vũ rối bù, sắc mặt của cô ấy tái xanh, môi có màu tím kỳ lạ, là dấu hiệu của trúng độc.
Hóa ra trong trò chơi này, cách gϊếŧ người của sói cũng là đầu độc.
Cô không chần chừ, lập tức kéo tay áo Tần Hoài Vũ lên, tiêm toàn bộ ống thuốc vào cơ thể cô ấy.
Cô ngồi xổm ở đó, trong quá trình đếm ngược dần hết, cảm nhận được hơi thở của Tần Hoài Vũ dần dần trở lại bình thường.
Tần Hoài Vũ hoàn toàn không nhìn thấy cô, nhưng ngay khi tỉnh lại, ngón tay cô ấy co lại, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo cẩn thận xoa nhẹ mu bàn tay và lòng bàn tay cô.
Hà Tinh Lê mơ hồ cảm thấy đây là một ám hiệu nào đó, nhưng không thể mở miệng hỏi, chỉ có thể chờ đến ban ngày tìm cơ hội.
Cô lại nhìn Tần Hoài Vũ một lần nữa, sau đó dưới sự giám sát của Hệ Thống U Linh, rời khỏi hiện trường và trở về phòng.
Nhiệm vụ đêm nay đã kết thúc, đã đến lúc đi ngủ một giấc rồi.
…
[Đêm qua là đêm bình an, chúc mừng tất cả người chơi đã thành công sống sót.]
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng, trên mười hai tấm gương trong phòng đồng loạt hiện lên dòng chữ máu này.
Do Hà Tinh Lê đã chọn sử dụng thuốc giải cho người chơi số 5, Tần Hoài Vũ, nên đêm qua không ai thiệt mạng cả. Tuy nhiên, vì có nhiều khả năng để dẫn đến một đêm bình an, ngoài cô và Tần Hoài Vũ ra, không ai biết được lý do thực sự.
Đến giờ ăn sáng, Hệ Thống U Linh bắt đầu từ người chơi số 1, lần lượt dẫn từng người xuống đại sảnh tầng một để lấy phần ăn. Bữa sáng hôm nay gồm có bánh sandwich trứng khoai tây, đùi gà sốt tiêu đen và sữa bò.
Sau khi tất cả người chơi dùng bữa xong, mỗi người sẽ có 30 phút để tìm kiếm tại khu vực cấm trên tầng bốn. Có khả năng sẽ tìm được thẻ đạo cụ đặc biệt ở đó, nên để công bằng, hệ thống sẽ quay số lại thứ tự tìm kiếm, hoàn toàn phải dựa vào may mắn.
Hà Tinh Lê ngồi trước gương, từ tốn uống nốt nửa ly sữa còn lại, sau đó thấy trên gương hiện lên mã số của mình, là số 2.
Xem ra vận may hôm nay không tệ.
Có thể đoán được, số lượng thẻ đạo cụ đặc biệt rất ít, người tìm kiếm càng sớm thì cơ hội tìm được sẽ càng cao.
Cô không phải chờ lâu, Hệ Thống U Linh đã đến gõ cửa. Trò chơi này thực sự rất nghiêm ngặt, ngoài thời gian được phép trò chuyện riêng tư hoặc công khai, người chơi hoàn toàn không thể gặp nhau, cũng không có cách nào để bàn bạc với nhau.
Cảm giác căng thẳng này, nếu không trực tiếp trải qua, thực sự khó mà hình dung ra được.
Khu vực cấm tầng bốn được chặn bởi hàng rào sắt, chỉ có Hệ Thống U Linh mới có thể mở ra. Sau khi hàng rào được mở, bên trong là một hành lang chất đầy đồ đạc lộn xộn cùng các căn phòng phủ đầy bụi bặm vì đã lâu không được dọn dẹp.
Hà Tinh Lê bị bụi làm sặc, phải đưa tay lên che mũi. Cô nhíu mày quan sát kỹ xung quanh và nhận ra gần lối vào có dấu vết rõ ràng cho thấy vừa bị ai đó lục soát. Cô đoán rằng người chơi đầu tiên đã bắt đầu tìm kiếm từ khu vực gần lối vào.
Thời gian chỉ có 30 phút, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này không thể lục soát hết từ đầu đến cuối. Nghĩ vậy, cô quyết định bắt đầu tìm từ giữa khu vực, có lẽ xác suất sẽ cao hơn.
… Nhưng thực tế chứng minh, xác suất cũng không cao như cô nghĩ.
Khi 30 phút kết thúc, Hệ Thống U Linh buộc cô phải rời khỏi tầng bốn mà không thu hoạch được gì.
Ở một nơi bừa bộn đến mức gần như không có chỗ đứng, việc tìm vài tấm thẻ thưởng nhỏ bé đúng là chuyện khó khăn ngoài sức tưởng tượng.
Mỗi người có 30 phút tìm kiếm, sau khi 12 người chơi lần lượt hoàn thành, 6 tiếng đồng hồ cũng trôi qua.
Hà Tinh Lê thích nghi rất nhanh, cô nằm trong căn phòng đầy mùi lạ, tranh thủ ngủ một giấc trưa. Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối, và bữa tối lại bắt đầu.
Thực đơn bữa tối gồm cơm chiên hải sản, cuộn thịt xông khói trứng gà và cháo bí đỏ. Phải công nhận rằng, dù chưa bao giờ thấy đầu bếp là ai, nhưng hương vị quả thực rất ổn.
Trong bữa tối, cơ chế trò chuyện riêng tư được kích hoạt, người chơi có thể lần lượt chọn đối tượng để trò chuyện, tạo thành từng cặp hai người ở riêng với nhau trong vòng một giờ.
Lựa chọn đầu tiên của Hà Tinh Lê đương nhiên là Tần Hoài Vũ. Nhưng vì cô ở phòng số 7, đến lượt mình thì người chơi số 5 là Tần Hoài Vũ đã bị người chơi khác trước đó chọn mất.
Không còn cách nào khác, cô đành chọn người chơi phòng số 12 – Diêu Thương, cũng chính là bạn trai cũ đã chia tay bốn năm của cô.
Dù là bạn trai cũ, nhưng ít nhất cũng là người quen.
Quan trọng hơn, cô cần thăm dò xem Diêu Thương có đang giấu cái gì không.