Linh Khí Sống Lại, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh

Chương 43: Hướng dẫn vẽ bùa

Yến Dư gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi chỉ biết xem tướng. Bạn gửi cho tôi bức ảnh bạn chụp với anh ta, và những tin nhắn trò chuyện riêng đi."

Bé Hồ Điệp: "Được."

Bé Hồ Điệp tìm một bức ảnh chụp chung của họ và gửi cho Yến Dư.

Nghe thấy âm báo tin nhắn, Yến Dư mở ra xem và sau khi nhìn bức ảnh trong một giây, cô không khỏi nhíu mày. Với giọng điệu nghiêm túc, cô nói: "Bé Hồ Điệp , bây giờ bạn đang ở nhà một mình à?"

Bé Hồ Điệp ngạc nhiên trả lời: "Đúng vậy."

Yến Dư: "Nhanh chóng đi, đóng chặt cửa sổ và khóa trái lại. Sau đó, chúng ta sẽ gọi video, đừng hỏi gì, cứ làm theo lời tôi!"

Bé Hồ Điệp: "Được... Tôi đi ngay!"

Mặc dù trong lòng có chút kỳ quái, nhưng Bé Hồ Điệp đã từng xem qua các buổi phát sóng trực tiếp của Yến Dư và biết cô thực sự có khả năng. Trong những buổi phát sóng trước, Yến Dư vốn là người khá bình tĩnh, nhưng lần này lại có vẻ căng thẳng, khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô cắn môi, buông điện thoại và vội vã làm theo lời Yến Dư.

Yến Dư không nói gì, chỉ lấy ra một cuốn sổ và cây bút, nhanh chóng vẽ lên giấy.

Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp chỉ nghe được âm thanh bút vẽ trên giấy sột soạt, cùng với những tiếng động dồn dập từ phía Bé Hồ Điệp .

--------

“Chủ bá đang làm gì thế? Không khí căng thẳng như vậy, biểu cảm của chủ bá cũng rất nghiêm túc, tôi nhìn mà cũng thấy căng thẳng theo!”

“Tư thế này, bạn trai của tiểu tỷ tỷ không phải đang gϊếŧ người đấy chứ? Có cần báo cảnh sát không?”

“Cấp cứu, cấp cứu, chủ bá mau giải thích đi!”

---------

Khoảng 5 phút sau, Bé Hồ Điệp quay lại và chủ động gọi video với Yến Dư. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, khoe bờ vai trắng nõn, nhìn có vẻ đã chuẩn bị rất kỹ cho đêm nay. Thực tế, cô không xấu như cô thường nói, mà khá xinh đẹp, mang vẻ đẹp khí chất của một mỹ nữ.

Có lẽ vì quá lo lắng, mồ hôi mỏng đọng trên trán cô, hơi thở cũng không còn ổn định. Nhưng cô không kịp sửa sang lại mình, vội vàng hỏi: "Chủ bá, có chuyện gì vậy? Anh ấy có vấn đề gì sao?"

Nhưng Yến Dư vẫn chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên. Bé Hồ Điệp quay lại nhìn cửa, rồi nhìn Yến Dư đang cúi đầu vẽ, do dự nói: "Chắc là anh ấy đến rồi! Chủ bá, ý của bạn là tôi không nên mở cửa phải không?"

Yến Dư rốt cuộc dừng bút, xé tờ giấy vẽ ra khỏi vở, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bạn tuyệt đối không được mở cửa. Nhưng vì bạn đã mời anh ta, nên một lúc nữa anh ta vẫn có thể vào."

Nghe Yến Dư miêu tả, Bé Hồ Điệp cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đang lắng nghe một câu chuyện kinh dị. Cô run rẩy, mặt trắng bệch hỏi: "Chủ bá! Không, đại sư, anh ta rốt cuộc là thứ gì?"

Yến Dư: "Chờ một lát tôi sẽ nói rõ ràng với bạn. Bây giờ bạn đeo tai nghe vào, rồi lấy máu của chính mình nhỏ lên, sau đó vẽ theo hình vẽ này dưới xương quai xanh, nhớ phải nhanh chóng."

Yến Dư cầm lên miếng giấy vừa xé, nhắm vào camera. Trên giấy là một họa tiết không quá phức tạp, bên cạnh là hai hàng chữ tượng hình kỳ lạ giống nhau.

Tiếng chuông cửa vang lên ngày càng gấp gáp, tiếp theo là tiếng gõ cửa đều đặn. Một giọng nam ôn hòa, trầm ổn từ ngoài cửa mơ hồ truyền vào: “A Ngọc, em ở đâu?”

Giọng nói đó, trước kia từng như một làn gió xuân ấm áp, giờ phút này lại khiến Bé Hồ Điệp nổi hết da gà.

Cô hít sâu vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh. Đeo tai nghe vào, cô quyết đoán cầm dao gọt hoa quả bên cạnh và khẽ cắt vào ngón tay mình. Sau đó, cô dùng bút chỉ, chịu đựng cơn đau, bắt đầu vẽ theo đồ án Yến Dư đã gửi lên người mình.

“A Ngọc, em ở đâu?”

“A Ngọc, em đang làm gì? Sao không mở cửa?”

“A Ngọc, em có sao không? ANh muốn vào.”

Giọng nói kia đều đặn như một lời nguyền, khiến trái tim Bé Hồ Điệp đập nhanh hơn, tay cô cũng bắt đầu run rẩy. Đồ án mới hoàn thành một nửa, nhưng cô không thể tiếp tục nữa.