Ông ấy nói, làm người cũng giống như nấu canh gà vậy. Một con gà phải trải qua việc nhổ sạch lông, xẻ ngực, mổ bụng – toàn những nỗi đau đớn. Sau đó là lửa lớn, lửa nhỏ nấu kỹ mới có thể thành một bát canh gà ngon. Tất cả những đau khổ phía trước, chỉ cần chịu đựng, cuối cùng sẽ có được vị ngon mỹ mãn.”
Người phụ nữ ngơ ngác vài giây, sau đó mỉm cười qua nước mắt: “Cảm ơn đại sư, tôi hiểu rồi.”
----------
“Thật là một bát “canh gà” đi thẳng vào tâm hồn. Sư phụ, tôi đã giác ngộ!”
“Làm người mà như nấu canh gà thì liệu có khi nào mục tiêu của đời gà không phải là làm canh gà không nhỉ?”
“Nói đi, đây có phải canh gà không? Nói cho chị tôi nghe, nói cho tôi đói bụng!”
---------
Thấy vận mệnh của người phụ nữ đã thay đổi, Yến Dư yên tâm, chào tạm biệt cô, sau đó ngắt kết nối. Cô mỉm cười tươi tắn: “Bây giờ phát ngôi sao may mắn thứ hai nha.”
Vài giây sau, một người dùng tên "Nam Sinh Thuần Khiết" cướp được ngôi sao, liền vào video. Cậu trai dù đeo khẩu trang nhưng nửa khuôn mặt lộ ra vẫn làn da trắng trẻo, rõ ràng là một nam sinh viên.
Yến Dư hắng giọng: “Khụ, vị ‘Nam Sinh Thuần Khiết’ này, cậu có điều gì muốn hỏi sao?”
Nam sinh ngập ngừng, đôi tai đỏ bừng: “Chủ Bá cứ gọi tôi là Tiểu La. Tôi chỉ muốn hỏi, tuần này nếu tôi tỏ tình thì liệu có thành công không ạ?”
-------
"Cười đến chết mất! Anh bạn này đúng là kiểu nam nhân ngây thơ trong sáng nha? Gì chứ, chuyện yêu đương mà cũng phải đi tính mệnh trước sao?"
"Không phải chứ? Huynh đệ! Cướp ngôi sao may mắn của tôi chỉ để đi đoán số sao? Báo địa chỉ đây, tôi mang theo đại đao 40 mét qua ngay!"
"Bình tĩnh nào. Một cái comment nhìn qua đã biết là hội độc thân. Chuyện liên quan đến thoát kiếp FA, tôi không chỉ đi đoán mệnh mà còn định thắp hương ở miếu Nguyệt Lão nữa kìa!"
---------
Yến Dư: “Chuyện này, nói trắng ra, là không đâu.”
Yến Dư sử dụng linh quyết lên xem, ánh mắt hơi trở nên vi diệu: “Cô ấy đối với cậu không có loại cảm tình đó.”
Tiểu La trừng lớn mắt, hoảng hốt. Đáp án của Yến Dư hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Tiểu La: “Không thể nào! Tôi với cô ấy quen nhau hai năm rồi, tôi cảm nhận rõ ràng là cô ấy cũng thích tôi mà!”
---------
“Anh bạn tỉnh lại đi, một trong ba ảo giác lớn nhất của đời người: Cô ấy thích mình đó!”
“Trời đất bao la, chẳng lẽ không có người phù hợp hơn sao? Phía trước còn bao nhiêu cô gái tuyệt vời đang chờ cậu đó, đừng cố chấp nữa!”
-------
Dòng bình luận như đang cố tình trêu chọc, hỏi liệu cậu có phải kiểu nam ngây thơ tin người, hay cô gái ấy thật sự không hề thích cậu.
Tiểu La cảm thấy nghẹn họng, một khuôn mặt đỏ bừng lên:
“Tôi không phải kiểu tin người đâu! Tôi thường xuyên qua nhà cô ấy chơi, còn cùng cô ấy xem phim. Cô ấy còn nấu cơm cho tôi ăn! Cô ấy nhờ tôi hướng dẫn để thi vào đại học! Chơi cùng nhau, cô ấy cũng thường xuyên nhìn tôi cười, làm sao có thể không thích tôi được chứ?”
----------
“Ủa? Thật hả? Cách cư xử này mà không phải tình cảm thì cũng chẳng kém gì người yêu rồi. Hai người vẫn chưa bên nhau à?”
“Lần này có vẻ chủ bá nói hơi sai rồi. Con gái thường không dẫn con trai về nhà đâu, như này rõ ràng là đôi bên có tình mà!”
“Cậu bạn này đúng kiểu khiến người khác ghen tỵ. Mới vào đại học đã giải quyết được điều mà nhiều đàn anh bốn năm còn chưa làm nổi!”
--------
Khóe môi Yến Dư khẽ nhếch lên, trong giọng nói còn mang chút từ ái: “Có thể kể chi tiết hơn không?”
Thấy dòng bình luận dần ủng hộ mình, Tiểu La thoáng thả lỏng, nhưng lại hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu:
“Tôi quen cô ấy từ hồi lớp 11. Tôi với em trai cô ấy là bạn cùng bàn. Hồi đó, tiếng Anh của tôi không tốt, em trai cô ấy bảo rằng chị cậu ấy học chuyên ngành tiếng Anh ở đại học, nghỉ hè sẽ dạy kèm. Hỏi tôi có muốn tham gia không. Tất nhiên tôi đồng ý ngay! Sau đó, tôi quen cô ấy từ đấy.