"Giờ ta đã khỏi, Như Nguyệt cũng không còn đau đầu nữa, chẳng lẽ lại để tỷ tiếp tục vất vả mãi sao? Tỷ nói có đúng không?"
Phương Hà thầm cười lạnh trong lòng. Trẻ con lớn rồi, biết ra ngoài tìm sữa uống rồi đây.
Những ngày trước, lúc còn chưa có tin tức từ ngự tiền truyền ra, cái lưỡi kia bị gió cuốn mất rồi sao?
Dù vậy, nàng cũng không từ chối. Để giữ thái độ khiêm nhường, nàng không thể để tính cách của mình thay đổi quá nhanh so với nguyên thân.
Nàng chỉ bất an xoắn lấy ngón tay, đi về phía bếp lò nhỏ, tỏ vẻ như vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Nghe các muội vậy, cứ để ta tiếp tục đun nước là được." Nàng đỡ Như Nguyệt đứng dậy, nhìn chiếc bếp lò nhỏ mà cười rạng rỡ.
"Những ngày qua ta mới hiểu các muội vất vả thế nào. Ở ngoài gió mấy hôm liền, ta cứ cảm thấy da mình ngứa ngáy khó chịu."
Hả? Như Nguyệt vốn đang hớn hở đứng lên bỗng khựng lại.
Không biết vì sao, nhưng nàng ta bỗng cảm thấy da mặt mình cũng hơi ngứa.
Hai người nhìn về phía Phương Hà theo phản xạ. Đừng nói chứ, tuy Phương Hà có dung mạo nhạt nhòa, nhưng làn da lộ ra lại trắng sạch, mịn màng, khiến người ta không khỏi ghen tị.
Xảo Văn gượng gạo nở nụ cười, dò hỏi: "Phương Hà tỷ tỷ có cách nào dưỡng da không?"
Phương Hà giả vờ ngơ ngác hả một tiếng, rồi bất an ngồi xuống cạnh bếp lò nhỏ, chỉ vào ấm nước đang sôi.
"Ta không có cách nào cả. Chỉ là cô cô của ta từng nói, mỗi ngày dùng hơi nước nóng xông mặt, vỗ nhẹ lên da, thì tự nhiên sẽ sạch sẽ, mịn màng. Không biết có đúng không nữa."
Như Nguyệt hơi động lòng. Chả trách Phương Hà cứ nghe lời Từ ma ma, ngoan ngoãn ở lại phòng trà đun nước.
Nàng ta cố nhớ lại, hình như da của Phương Hà lúc nào cũng mịn màng hơn so với đám cung nữ suốt ngày dãi dầu mưa gió như các nàng.
Điều này khiến nàng ta và Xảo Văn khó xử.
Không thể vứt bỏ cơ hội vào hầu hạ trước mặt thánh thượng, nhưng cũng muốn có bí quyết làm đẹp da, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Xảo Văn nhanh trí hơn, nàng ta cười cười, nháy mắt với Như Nguyệt: "Thực ra chúng ta đều là cung nữ của Ngự trà phòng, dâng trà ở ngự tiền hay đun nước cũng phải thay phiên nhau. Chẳng lẽ lại để Phương Hà tỷ tỷ lúc nào cũng cực khổ ngồi bên bếp lửa sao?"
Ánh mắt Như Nguyệt sáng lên, lập tức phụ họa: "Đã làm ở trà phòng thì cái gì cũng phải làm. Không bằng chúng ta chia thời gian, mỗi người thay phiên nhau đun nước, thế nào?"
Xông mặt phải kiên trì mỗi ngày, nhưng cứ ngồi lì bên bếp lửa mãi cũng không phải cách hay.
Luân phiên nhau, mỗi ngày xông một chút, hiệu quả thế nào sớm muộn cũng nhìn ra, mà cũng không lỡ mất cơ hội tiến thân.
Còn chuyện Phương Hà ở ngự tiền liệu có tranh mất cơ hội của bọn họ hay không… Hừ!