Thanh Triều: Phụng Ngự Nữ Quan

Chương 5

Phương Hà lập tức nhận ra, hẳn là Khang Hi đã tới Nam Thư Phòng bên cạnh.

Bình thường, Khang Hi thường xử lý chính sự tại Hoằng Đức Điện. Nam Thư Phòng chỉ là nơi các học sĩ của Hàn Lâm Viện nghe lệnh, soạn chỉ dụ, và chờ được triệu kiến bất cứ lúc nào.

Theo ký ức của nguyên thân, Khang Hi chỉ thỉnh thoảng hứng thú mà ghé qua Nam Thư Phòng, khi thì đọc thơ, vẽ tranh cùng các quan văn của Hàn Lâm Viện, khi thì đàm luận học vấn.

Nàng vô thức ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bị tóc mái che khuất một nửa, trong lòng dâng lên chút tò mò.

Mặc dù nàng chẳng có hứng thú chia sẻ dưa chuột, nhưng đây chính là Khang Hi nổi danh mà mọi tiểu thuyết và phim ảnh đều nhắc tới kia mà!

Thế nhưng, trong ký ức của nguyên thân lại không có chút ấn tượng gì về dung mạo Khang Hi. Tất cả chỉ là góc áo từ nhiều loại chất liệu khác nhau… Và cả đôi chân to với kích cỡ không hề nhỏ.

Len lén nhìn về phía Nam Thư Phòng, Phương Hà chỉ thấy cánh cửa lớn đang đóng chặt. Trước khi thái giám gác cửa kịp quay sang, nàng vội cúi đầu xuống, nhanh chóng bước vào Kính Sự Phòng.

Vừa vào tới nơi, một giọng nói the thé đã vang lên:

“Ê này, ngươi ở cung nào? Đến đây làm gì? Không biết phép tắc hả? Chẳng mở miệng nói câu nào mà cứ xông thẳng vào, muốn bị đánh đòn hay sao?”

Phương Hà bắt chước dáng vẻ rụt rè của nguyên thân, khẽ cúi người hành lễ.

“Am đạt thứ tội. Tiểu nữ Phương Hà ở Ngự Trà Phòng, đến tìm Kiều phó thị để trả phép sau thời gian dưỡng thương.”

Thái giám ngồi sau bàn bên trái cửa, đôi mắt hờ hững vừa liếc lên đã nhìn thấu thân phận của nàng. À, là cháu gái hời của Kiều phó thị đây mà.

Sắc mặt lạnh lùng của thái giám hơi dịu đi một chút.

“Lần sau nhớ quy củ, đến cửa phải chào hỏi. Kiều am đạt ra kho kiểm kê sổ sách rồi, ngươi đứng chờ ở đó đi.”

Phương Hà vẫn chưa quen với những quy củ ngặt nghèo ở nơi này, nhưng nàng biết nghe lời, nhỏ giọng cảm ơn rồi rón rén đứng yên vào một góc.

Nàng đứng suốt gần nửa canh giờ, đến mức gót chân tê rần. Đúng lúc đó, Kiều Thành dẫn theo con nuôi bước vào cửa.

Không cần thái giám gác nhắc, ánh mắt thoáng lướt qua đã giúp Kiều Thành nhận ra ngay bóng dáng gầy gò đang cúi đầu kia chính là Phương Hà.

Ông ta bình thản hỏi: “Khá hơn chưa?”

Phương Hà cũng nhìn thấy "dượng tiện nghi" của mình qua ánh mắt liếc nhẹ, nàng chậm rãi quay người lại, cúi người hành lễ, đầu cúi càng thấp, giọng nói thì nhỏ như muỗi kêu:

“Thưa Kiều phó thị, nô tỳ đã khỏe rồi, có thể bắt đầu làm việc từ ngày mai.”

Kiều Thành khẽ ngước mắt lên, định nhìn kỹ xem Phương Hà đã hồi phục thế nào, vì ngã đập đầu không phải chuyện đùa.