Mạnh Thiền Âm vốn định nói thêm vài lời khó chịu, nhưng hắn không muốn nghe, bèn lạnh lùng cắt ngang:
“Thiền Nhi không phải hẹn gặp Thẩm tiểu thư sao? Nói thêm e là sẽ muộn mất.”
Mạnh Thiền Âm chớp mắt, làm bộ vô tội gật đầu:
“Đa tạ A huynh nhắc nhở, xem ta này, mỗi lần trò chuyện cùng A huynh đều quên mất việc của người khác, suýt chút nữa trễ giờ ra ngoài...”
Dù biết nàng như thường ngày nói xong những lời chọc tức lại âm thầm tỏ ra ngoan ngoãn để dỗ dành hắn.
Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Tức Phù Miểu cũng dịu đi đôi chút, dù vẻ ngoài vẫn giữ dáng điệu lãnh đạm trong trẻo có phần lười nhác:
“Không sao, A huynh sẽ đưa muội qua đó.”
Đưa nàng qua đó?
Hóa ra người đàn ông này chặn nàng lại trong viện để nói linh tinh, cuối cùng mục đích chính là cái này.
Nụ cười trên khóe môi Mạnh Thiền Âm cứng đờ không cách nào duy trì, đành để mặc nó tắt đi. Giọng nói chẳng buồn che giấu ý châm chọc:
“A huynh công vụ bận rộn, còn có thể dành thời gian đưa muội đi, bị người khác trông thấy chẳng biết là nên ghen tị hay bàn tán sau lưng rằng muội thế nào mà lại được A huynh yêu thích đến thế. Thiền Nhi ở đây xin cảm tạ lòng tốt của A huynh trước.”
Người mỹ nhân lạnh nhạt lãnh đạm như bông hoa mang gai nhọn, kiều diễm quyến rũ nhưng cũng đầy độc tố sắc bén.
Đây mới chính là “muội muội ngoan” mà hắn quen biết.
Tức Phù Miểu chống tay lên má mỉm cười nhìn nàng:
“Đương nhiên, Thiền Nhi của A huynh khiến A huynh vui vẻ. Trong phủ ai dám lắm lời?”
Mạnh Thiền Âm khẽ cong môi:
“A huynh tất nhiên chặn được miệng người khác, nhưng có chắc được họ nghĩ gì trong lòng không? Nếu A huynh thực sự thương xót muội, chi bằng sớm để ta...”
Lời còn chưa dứt, người thanh niên đang ngồi bỗng đứng dậy khiến nàng giật mình lùi về sau liên tiếp, như chú mèo nhát gan bị kinh hãi nhe răng giơ móng đầy đề phòng.
Ánh mắt Tức Phù Miểu lướt qua đôi mắt nàng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Hắn không tiến đến gần mà xoay người bước ra cửa.
“Đi theo.”
Mạnh Thiền Âm tức giận nhìn bóng dáng cao lớn thanh thoát của hắn, đôi môi khẽ mấp máy mắng nhỏ: “Cẩu nam nhân.”
Hắn luôn làm nàng giật mình như thế.
Người đàn ông phía trước dường như nghe thấy lời nàng nói, bước chân bất chợt dừng lại, xoay người cười như không cười:
“Thiền Nhi không đi sao?”
“Đi chứ, đa tạ A huynh.”
Mạnh Thiền Âm mỉm cười, cầm lấy tà váy dài rộng không tiện đi lại bước theo sau hắn.
Khi rời khỏi bậc thềm của Toái Ngọc Các, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Xuân Tâm lâu như vậy vẫn chưa quay lại.
“Tiểu thư.”
Xuân Tâm vừa thấy nàng liền cúi đầu đầy ủy khuất, bước từng bước nhỏ lại gần, rõ ràng là sợ hãi đến cực độ.
Mạnh Thiền Âm nhẹ gật đầu trấn an, ánh mắt vô tình lướt qua thị vệ đang ôm kiếm, rồi lại thu về.
Nàng khẽ mỉm cười ngọt ngào bước nhanh đến bên cạnh Tức Phù Miểu, ngước đầu hỏi:
“A huynh, Lăng Phong ngăn Xuân Tâm ở cửa là nói gì thế?”
Tức Phù Miểu liếc nàng một cái, hờ hững nói:
“Thiền Nhi muốn biết thì tự đi hỏi, không phải muội cũng ngăn A huynh sao?”
Không chỉ ngăn hắn, nàng còn khóa thêm cửa viện, thay cửa sổ thành loại chỉ có thể mở từ bên trong, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng khóa lại.
Nếu nói không phải để đề phòng hắn thì hắn chả tin.
Cẩu nam nhân!
Mạnh Thiền Âm mỉm cười không nói thêm gì.
….
Tức phủ rộng lớn phồn vinh. Dọc đường đi, người hầu không ngớt khom lưng hành lễ.
Hai vị chủ tử cùng đi như vậy quả thực hiếm gặp. Đợi đến khi bóng dáng một người mặc huyền sắc, một người mặc thanh sắc đi xa, nhiều người không kìm được thì thầm to nhỏ.
Đại công tử về phủ mà không đi gặp muội muội ruột mà lại cùng vị “ tiểu thư giả” này ra ngoài, quả nhiên đúng như lời đồn, sủng ái nàng đến mức không ai sánh được.
Ánh mắt mọi người mang đủ sắc thái khác nhau, nhưng người bực bội nhất chính là Mạnh Thiền Âm.
Nàng lén lút đảo mắt trắng dã mấy vòng khi đi theo sau hắn.
Chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu ở cửa chính, thân xe khắc hoa văn xa hoa, bên ngoài được dát vàng, trên các thanh ngang treo chuông gió ngọc, những chiếc chuông thủy tinh nhỏ phát ra âm thanh trong trẻo, bốn phía khắc đồ án của nhà họ Tức.
Đây chính là chiếc xe chuyên dụng của Tức Phù Miểu khi ở Dương Châu, được chế tác bởi những nghệ nhân tài hoa với chi phí khổng lồ. Hình khắc trên xe là đồ án đằng xà mà hoàng đế ngự ban, độc nhất vô nhị ở vùng đất này.
Mạnh Thiền Âm thấy hắn bước lên xe thì thu hồi ánh mắt, im lặng đợi xe của mình.
Đột nhiên rèm châu được vén lên bởi một bàn tay thon dài trắng nõn. Tiếng hạt châu va chạm vang lên tựa như âm thanh kỳ ảo..
Nàng nhìn qua.
Khuôn mặt thanh tú của hắn ẩn hiện phía trong xe, đuôi mắt như vẽ bằng mực mang theo vẻ lạnh lùng trời sinh, môi mỏng khẽ mở: “Đi lên.”
Lăng Phong đặt chiếc bục gỗ vừa cất ra lại chỗ cũ, ý tứ rõ ràng không thể từ chối.
Mạnh Thiền Âm không muốn lên xe, nàng định mỉm cười từ chối.
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cắt ngang lời nàng sắp thốt ra:
“Thiền Nhi, nếu trễ nữa, thì Thẩm tiểu thư chắc sẽ chờ đến sốt ruột.”