Khi Đại Hoàng ngậm tờ giấy bước vào đồn cảnh sát, không khí ở đây đang vô cùng căng thẳng.
Mẹ của An An, Vương Tú Phương, không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này. Bà ấy khóc đến mức ngất lên ngất xuống mấy lần, gào lên trong đau khổ:
“Đó là em trai ruột của con! Em trai ruột của con mà! Sao con lại nhẫn tâm như vậy? An An của mẹ, mẹ có lỗi với con! An An của mẹ ơi! Thằng bé còn nhỏ như vậy, dù con có không hài lòng cũng nên nhằm vào mẹ chứ, sao con lại tàn nhẫn thế này? Làm sao mà con ác độc đến thế hả…”
Nữ cảnh sát Ưu Trân đỡ lấy cánh tay của Vương Tú Phương, cảm nhận rõ ràng bà đang run rẩy không kiềm chế được vì nỗi căm hận.
Sau một hồi thẩm vấn, mọi người đều đã hiểu rõ tình hình.
An An và Trần Khánh là anh em cùng cha khác mẹ. Mười năm trước, Vương Tú Phương dẫn theo con gái nhỏ tái hôn với Trần Thuận Quân, cha của Trần Khánh. Hai năm sau, họ sinh thêm cậu con trai út là Trần An. Gia đình năm người tuy là gia đình tái hợp nhưng vẫn sống rất hòa thuận, hiếm khi xảy ra mâu thuẫn.
Dù Vương Tú Phương không thể đối xử công bằng hoàn toàn với cả ba đứa con, nhưng bà chưa bao giờ ngược đãi ai. Thậm chí trong buổi thẩm vấn vừa rồi, Trần Khánh còn đánh giá bà ấy là một người mẹ kế không tệ, khó có thể chỉ trích được gì.
Chính vì vậy, mọi người càng không thể hiểu nổi. Chỉ vì suy nghĩ “so với bản thân, em trai sống quá hạnh phúc” mà ra tay gϊếŧ hại em ruột có cùng huyết thống với mình, suy nghĩ này rốt cuộc đen tối đến mức nào?
Đạo đức, nhân tính, dường như tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì với anh ta.
Mọi người bừng tỉnh khi bị một cái tát thật mạnh đánh thức.
Mấy ngày nay luôn trầm lặng ít nói, Trần Thuận Quân bỗng nhiên như sống lại. Cánh tay phải giơ cao lên tuyên bố sự phẫn nộ của một người cha, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn in hằn sự khắc khổ cũng như minh chứng cho thất bại của ông ấy trong vai trò làm cha.
Gương mặt ông ấy run rẩy dữ dội, gần như không kiểm soát được biểu cảm, đôi mắt đυ.c ngầu pha lẫn sự kinh ngạc, bối rối và thất vọng.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào người con trai dường như hoàn toàn xa lạ, đôi môi run run, thậm chí tái nhợt, cất giọng khàn khàn: “Con… tại sao?”
Cái tát đó đủ mạnh để khiến Trần Khánh nghiêng đầu, lộ rõ nửa khuôn mặt in hằn dấu tay đỏ rực.
Nhưng anh ta không có chút biểu hiện tức giận nào, thậm chí còn bật cười. Trần Khánh nhìn thẳng vào người cha cuối cùng cũng chịu đối mặt với mình, đôi mắt lạnh lùng của anh ta khiến tất cả những người có mặt phải rùng mình.
Anh ta nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là vì cha đấy, cha à.”
Nói xong, anh ta lại bật cười, cười đến mức cúi gập cả người. Có lẽ vì cười quá sức, khóe mắt anh ta rỉ ra hai giọt nước mắt.
Trần Thuận Quân sững người tại chỗ, không hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, nhưng bản năng mách bảo ông ấy rằng ẩn trong lời nói là sự căm hận mãnh liệt khiến ông ấy kinh hãi.
“Con… con… Cha… con có ý gì? Nói rõ ra! Con rốt cuộc có ý gì?” Trần Thuận Quân giận dữ quát lên, nhưng giọng nói càng về sau càng mang vẻ yếu ớt.
Tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, ngoài cha con họ không ai lên tiếng, đến cả tiếng thở cũng nhẹ bớt vài phần.
Diêu Hiên đứng dậy, định can thiệp.
Nhưng vừa chuẩn bị hành động, anh ấy đã bị Khắc Cảnh Diệu ngăn lại.
Diêu Hiên không hiểu, nghiêng đầu nhìn đội trưởng của mình. Anh ấy nhớ rằng trước đây đội trưởng vốn chẳng buồn quan tâm mấy chuyện đúng sai đằng sau vụ án, chỉ chăm chăm vào việc phá án mà thôi.
Giang Dự Minh, người đứng bên cạnh, lên tiếng giải thích: “Để họ có cơ hội nói rõ mọi chuyện đi. Sau này chắc chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
Diêu Hiên sững sờ, hiểu ra ý nghĩa trong lời nói, liền ngồi xuống.
So với cảm xúc mãnh liệt như nước sôi của người cha, Trần Khánh lại bình tĩnh như một ly nước lạnh đã nguội ngắt. Chính vì vậy mà anh ta càng khiến người khác phải rùng mình.
Điều này chứng tỏ rằng dù là căm hận hay thất vọng, tất cả đều đã lắng đọng theo thời gian. Anh ta không hành động bộc phát và cũng không còn chút kỳ vọng nào.
Trần Khánh lạnh lùng nhìn người cha đang gào thét trong tuyệt vọng, không giải thích gì thêm, chỉ thốt lên một câu:
“Không vì sao cả. Con muốn thế. Con không hối hận.”
Trần Thuận Quân định mở miệng mắng mỏ thêm nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó, ông ấy không thốt nên lời.
Ánh mắt ấy quá quen thuộc. Trước đây, khi đứa con trai nhỏ ngước lên hỏi ông ấy: “Cha có thể đừng cãi nhau với mẹ nữa được không? Cha có thể tha cho mẹ được không?” – ánh mắt cậu bé dành cho ông ấy cũng giống y như thế này.
Đột nhiên, ông ấy hiểu ra tất cả. Nỗi đau trào dâng, ông ấy ngồi bệt xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Là lỗi của ông ấy. Tất cả đều là lỗi của ông ấy! Người đáng chết chính là ông ấy!
Người ta nói oan có đầu, nợ có chủ, Phật cũng dạy rằng gieo nhân nào gặp quả nấy. Nhưng tại sao sai lầm của một người lại phải để người khác gánh chịu?
Trần Thuận Quân khóc đến mức nước mắt, nước mũi trộn lẫn vào nhau, cảnh tượng trong phòng thẩm vấn khiến người khác không nỡ nhìn thêm. Khắc Cảnh Diệu đứng dậy, liếc mắt ra hiệu cho Diêu Hiên.