“Hửm?” Kiều Lạc ngẩn ra: “Biện pháp an toàn?”
“Đúng vậy.” Phương Gia Tự hỏi: “Anh ta có đeo bao không?”
Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao không?
Kiều Lạc nhớ lại, phát hiện mình không có ấn tượng gì về chuyện này, tối qua cậu cả người đều không tỉnh táo, căn bản không để ý xem Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao hay không.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên của cậu, nếu không phải Phương Gia Tự nhắc đến, cậu cũng đã bỏ qua vấn đề này.
Đúng rồi, Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao không?!
Thẩm Hạc Xuyên là người tốt, nhưng không có nghĩa là chim của anh ta cũng tốt nha!
Lỡ như anh ta có vấn đề về sức khoẻ thì sao?!
Vừa nghĩ đến khả năng này, Kiều Lạc có chút bất an, không phải cậu muốn suy đoán ác ý về người khác, mà cậu và Thẩm Hạc Xuyên cũng mới chỉ gặp mặt ba lần, đối phương là người như thế nào cậu cũng không rõ.
Nếu thật sự có vấn đề gì, một khi cậu xảy ra chuyện, vậy em trai cậu phải làm sao?
Kiều Mãn còn nhỏ như vậy, ai sẽ chăm sóc nó đây?
Nghĩ đến đây, Kiều Lạc cũng chẳng muốn ăn sáng nữa.
Không được, cậu phải đi xác nhận một chút, cũng cần phải đi kiểm tra.
Cậu cầm lấy điện thoại, lướt tìm WeChat của Thẩm Hạc Xuyên vừa mới thêm vào sáng nay, gửi tin nhắn cho anh.
Lúc này, Thẩm Hạc Xuyên vừa nghe xong báo cáo công việc của thư ký Judy, đang ký tên vào bản kế hoạch.
Sau khi chia tay với Kiều Lạc, anh đã đi thẳng đến công ty,
Thẩm Hạc Xuyên đưa tài liệu đã ký xong cho Judy, bảo cô ấy chuẩn bị một số món quà mà trẻ con thích.
“Vâng, Thẩm tổng.” Judy hỏi: “Là trẻ con mấy tuổi ạ, bé trai hay bé gái?”
Thẩm Hạc Xuyên: “Bé trai, năm tuổi, học lớp lớn mẫu giáo.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Rất đáng yêu.”
Judy đã làm việc bên cạnh Thẩm Hạc Xuyên sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nói ai đó đáng yêu, không khỏi tò mò: “Thẩm tổng, là con của người thân ạ?”
Con của người thân?
Người thân trong nhà đúng là có đứa trẻ trạc tuổi Kiều Mãn, nhưng đáng yêu hay không thì Thẩm Hạc Xuyên không để ý, bình thường anh cũng không phải là người thích chơi với trẻ con.
“Không phải.” Thẩm Hạc Xuyên nói. “Em trai của một người bạn.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, WeChat hiện thông báo tin nhắn mới, người gửi là Kiều Lạc.
Tin nhắn WeChat đã được cài đặt ẩn nội dung, nhưng Kiều Lạc đã gửi liền năm tin nhắn.
Điều này khiến Thẩm Hạc Xuyên có chút bất ngờ, mới chia tay sáng nay thôi, sao Kiều Lạc lại đột nhiên gửi nhiều tin nhắn cho mình như vậy?
Chẳng lẽ là chuyện tối qua cần mình giúp đỡ?
Hay là cơ thể có chỗ nào không thoải mái?
Nghĩ vậy, Thẩm Hạc Xuyên nói với Judy: “Cô đi làm việc trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Judy đi ra ngoài, Thẩm Hạc Xuyên mở tin nhắn của Kiều Lạc ra.
【Kiều Lạc Lạc Lạc: [Giấy chứng nhận sức khoẻ]】
【Kiều Lạc Lạc Lạc: [Báo cáo kiểm tra sức khoẻ]】
【Kiều Lạc Lạc Lạc: Thẩm tiên sinh, đây là giấy chứng nhận sức khoẻ và báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em, kiểm tra mới tuần trước thôi, cơ thể rất khoẻ mạnh!】
【Kiều Lạc Lạc Lạc: Tối qua em hơi không tỉnh táo, muốn hỏi anh lúc đó có làm biện pháp an toàn không? [Hỏi nhỏ một chút.jpg]】
【Kiều Lạc Lạc Lạc: Còn nữa… anh có giấy chứng nhận sức khoẻ hoặc báo cáo kiểm tra sức khoẻ không?】
Thẩm Hạc Xuyên: “…”
Rất tốt, ý thức an toàn rất cao.
Tối qua Thẩm Hạc Xuyên đã làm biện pháp an toàn, ý thức an toàn này anh vẫn có, nhưng gần đây anh chưa đi kiểm tra sức khoẻ.
Công ty mỗi năm sẽ sắp xếp kiểm tra sức khoẻ một lần, thời gian là vào tháng sau.