Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 26

"Này này này, anh đâu phải chỉ tốt với mỗi cậu." Phương Gia Tự cười đẩy cậu ra: “Còn nữa, đừng có lại gần thế, chúng ta đυ.ng hàng rồi."

Kiều Lạc đẹp trai, thái độ phục vụ tốt, mỗi lần qua giúp đỡ đều có thể chốt được những đơn hàng lớn. Anh ấy vừa bán được chút ân tình cho bạn bè, vừa giúp Kiều Lạc kiếm tiền, có thể nói là bạn vui, Kiều Lạc vui, anh ấy cũng vui.

"Sao có thể nói là đυ.ng hàng được chứ." Kiều Lạc phản bác: “Em còn chưa có người yêu, ai mà biết đối phương là người thế nào, là kiểu người gì chứ."

"..."

Phương Gia Tự đỡ trán, quên mất thằng nhóc này còn chưa từng yêu đương, trong chuyện tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng, thế là phẩy tay: "Thôi thôi, đi làm việc đi làm việc đi."

Kiều Lạc làm hình trái tim: "Dạ!"

Lúc này, đúng lúc cửa vang lên giọng nói điện tử "Hoan nghênh quý khách", báo hiệu có khách mới bước vào, Kiều Lạc lập tức đi vòng ra khỏi quầy bar để chào đón: "Xin chào, hoan nghênh quý khá—"

Lời còn chưa dứt đã bị bó hoa hồng giơ lên trước mặt cắt ngang.

Giây phút nhìn thấy người đến, đầu Kiều Lạc như muốn nổ tung, chỉ hận không thể lập tức chui tọt vào quầy bar trốn.

Người đến tên là Dương Mục, tháng trước đã phải lòng Kiều Lạc ngay từ cái nhìn đầu tiên ở quán bar, từ đó về sau cứ rảnh là lại đến, mỗi lần đến đều mang hoa cho Kiều Lạc.

Tiếc là Kiều Lạc không muốn thân thiết quá với khách, cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào khác với Dương Mục, đã nhiều lần từ chối, nhưng đối phương vẫn kiên trì, ra vẻ nhất định phải chinh phục được cậu.

"Lạc Lạc!" Dương Mục ôm hoa đi tới, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Anh cứ tưởng hôm nay em lại không có mặt chứ."

Mấy lần trước anh ta đến, Kiều Lạc đều trốn trong phòng nghỉ, đồng nghiệp giúp đỡ che giấu, đợi anh ta đi rồi mới ra ngoài.

Hôm nay xui xẻo đυ.ng mặt, Dương Mục lại là khách, Kiều Lạc cũng không tiện tỏ thái độ khó chịu với anh ta, mỉm cười chào hỏi: "Chào anh Dương, hôm nay anh đi mấy người ạ?"

"Em chỉ có một mình thôi." Dương Mục đẩy kính: “Không biết hôm nay em có đi làm không, nên đến thử vận may, không ngờ em thật sự có mặt, cái này tặng em."

Anh ta đưa bó hoa hồng trong tay cho Kiều Lạc, những vị khách có mặt thấy vậy liền phát ra tiếng "ồ" trêu chọc.

Kiều Lạc không muốn nhận hoa hồng của anh ta, cũng không thích kiểu bị từ chối rồi mà vẫn tặng hoa trước mặt mọi người như thế này, rất thiếu tôn trọng người khác.

Dưới sự từ chối rõ ràng của mình mà Dương Mục vẫn có thể cố chấp như vậy, nếu nhận hoa của anh ta, trong mắt Dương Mục chẳng khác nào cậu chấp nhận tình cảm của anh ta.

Kiều Lạc hơi khó chịu, nhưng khách đến là thượng đế, cậu vẫn giữ nụ cười trên môi: "Xin lỗi, em không muốn nhận."

Cậu dùng từ không muốn, chứ không phải không thể.

Ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Nhưng đối phương lại không để tâm, vẫn giơ bó hoa đó: "Chỉ là chút lòng thành thôi mà, không đáng giá bao nhiêu đâu, em đừng ngại."

Sao lúc nào cũng có những người không hiểu tiếng người thế nhỉ.

Kiều Lạc cảm thấy cạn lời, thầm nghĩ hay là mình cũng lên app "Để tôi lo" đặt đơn, tìm người giả làm bạn trai cho anh ta một bài học.

Phải tìm người giống kiểu Thẩm Hạc Xuyên, để anh ta vừa nhìn đã tự thấy xấu hổ.

Dương Mục thấy cậu không lên tiếng, bèn tiến lên một bước: "Lạc Lạc—"

"Ba ba!"

Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Kiều Mãn đang nằm sấp ở quầy bar, nghiêng đầu nhìn hai người họ.