Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 24

Người tốt việc tốt quả nhiên là có thật.

Thẩm Hạc Xuyên thầm cười: “Đã nhận được sự quan tâm của cậu rồi, còn chuyện gì nữa không?”

“Cậu sắp xếp thời gian đi, hôm nào chúng ta tụ tập nhé, cũng hai tháng không gặp rồi.” Bùi Văn Kính nói: “Có một quán bar mới mở, không khí khá ổn.”

“Ừ.” Thẩm Hạc Xuyên mở email công việc: “Không còn chuyện gì nữa thì cúp máy đây.”

“Hả? Cúp gì chứ? Nói chuyện thêm chút nữa…”

Thẩm Hạc Xuyên không để ý đến lời anh ta, trực tiếp cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại lại quay về giao diện WeChat, vừa nhìn đã thấy tin nhắn chuyển tiền của Kiều Lạc.

Thẩm Hạc Xuyên liếc nhìn, đưa tay ấn thoát.

Bên kia, Kiều Lạc rời khỏi khu biệt thự Lâm Giang với tâm trạng khá tốt, tuy mất tiền nhưng pizza thật sự rất ngon, cậu quyết định cuối tuần trường nghỉ sẽ dẫn em trai đến ăn.

Ngoài ra, học kỳ mới, mua cho em trai một đôi dép hình chú gấu mới nhé!

Kiều Lạc lấy điện thoại ra, mở ứng dụng màu cam, dùng chức năng tìm kiếm bằng hình ảnh để tìm đôi dép giống vậy, rất nhanh đã hiện ra một loạt sản phẩm tương tự.

Khi nhìn thấy giá niêm yết của cửa hàng đầu tiên, Kiều Lạc hơi trợn tròn mắt.

Đơn vị, chục, trăm, nghìn, tám nghìn!

Không sai, 8800 tệ.

Bên trên ghi Dép hình chú gấu hiệu XXX, hàng xách tay chính hãng, bao check, fake đền gấp mười.

Một đôi dép tám nghìn tệ.

Tôi thật sự chịu thua các người rồi, đồ nhà giàu!

Kiều Lạc cảm thấy nhận thức của mình về người giàu còn quá ít ỏi.

Thật ra, đôi dép 9 tệ 9 free ship còn mua một tặng một ở nhà cũng rất dễ đi.

Kiều Lạc từ bỏ ý định mua đôi dép giống hệt, tìm một đôi dép hình chú gấu tương tự rồi đặt hàng. Mua xong, cậu cất điện thoại vào túi, vừa ngân nga vừa đạp xe về nhà.

Đầu tiên, cậu đến trường mẫu giáo đón Kiều Mãn. Trường có bao gồm bữa tối, khi cậu đến thì Kiều Mãn đã ăn xong và đang đợi cậu.

Cậu bé chào tạm biệt cô giáo rồi cùng Kiều Lạc ra ngoài.

“Anh, anh ăn cơm chưa?” Kiều Mãn nắm tay Kiều Lạc hỏi.

“Ăn rồi, hôm nay anh ăn pizza.” Kiều Lạc mở khóa xe điện, đội mũ bảo hiểm cho Kiều Mãn: “Cuối tuần dẫn em đi ăn, ngon lắm đấy.”

“Dạ.” Kiều Mãn leo lên chỗ để chân phía trước xe điện, hai tay nắm lấy tay cầm của gương chiếu hậu.

Đến “Tiểu Chước Nghi Tình”, Kiều Lạc dừng xe ở cửa sau, vừa lúc gặp đồng nghiệp Tiểu Giang cũng đang đỗ xe.

Tiểu Giang hơn cậu vài tuổi, nhà ở gần đây, thời gian làm việc ở Tiểu Chước Nghi Tình cũng lâu hơn cậu.

“Anh Tiểu Giang.” Kiều Lạc lên tiếng chào, bế Kiều Mãn xuống, cậu bé cũng ngoan ngoãn gọi “Anh Tiểu Giang”.

Tiểu Giang “ừ” một tiếng: “Kiều Mãn về rồi à, có nhớ anh không?”

Kiều Mãn gật đầu, Tiểu Giang vui vẻ xoa đầu cậu bé, thấy Kiều Lạc mặc đồng phục của ứng dụng giao đồ ăn, liền hỏi: “Hôm nay cậu lại chạy xe cả ngày à?”

“Ừ.” Kiều Lạc khóa xe cẩn thận: “Hôm nay đơn hàng nhiều lắm.”

Tiểu Giang cùng hai anh em đi vào trong, quan tâm hỏi: “Chưa ăn cơm đúng không? Kiều Mãn thì sao? Có muốn gọi đồ ăn không?”

“Đã ăn rồi ạ.” Kiều Mãn nhanh nhảu đáp: “Hôm nay anh ăn pizza, siêu ngon ạ!”

Kiều Lạc bị cậu bé chọc cười, đưa tay véo má phúng phính của cậu bé: “Em ăn rồi sao? Còn siêu ngon nữa chứ.”

Tiểu Giang chú ý đến giọng nói mang theo ý cười của cậu, dường như tâm trạng rất tốt: “Cậu có vẻ rất vui, hôm nay có chuyện gì tốt xảy ra sao?”

“Rõ ràng vậy sao?” Kiều Lạc sờ sờ mặt mình: “Hôm nay gặp được người tốt.”

“Người tốt?”

“Ừ.” Kiều Lạc cúi đầu cười: “Cùng tôi ăn pizza.”

Kiều Lạc đưa Kiều Mãn vào phòng nghỉ, lấy truyện tranh và sách truyện cho nhóc xem, còn mình thì đi tắm.