Chỉ là không ngờ Kiều Lạc lại nhanh chóng chạy trở lại.
Kiều Lạc vừa rồi đã đến quầy bar của quán cà phê mượn giấy note, viết số điện thoại liên lạc và ID tài khoản ứng dụng "Để tôi lo" của mình lên đó.
Cậu đặt tờ giấy note lên bàn của Thẩm Hạc Xuyên, nói nhanh như gió: "Thẩm tiên sinh, đây là phương thức liên lạc của em, còn có ID của em trên ứng dụng "Để tôi lo", nếu anh có việc gì cần giúp đỡ, em sẽ giảm giá cho anh... à không, miễn phí cho anh!"
Nói xong cũng không đợi Thẩm Hạc Xuyên phản ứng, cậu quay đầu bỏ chạy.
Cậu còn phải chạy đi kiếm tiền từ tên ngốc... à không, kiếm hai vạn tệ của Hác tiên sinh nữa.
Tốc độ cậu chạy đi chạy lại thực sự quá nhanh, Thẩm Hạc Xuyên còn chưa kịp lên tiếng thì cậu đã chạy biến mất, chỉ để lại tờ giấy note màu xanh trên bàn.
Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu nhìn, nội dung trên đó đập vào mắt.
Kiều Lạc, 18777XXXXXX,
Ứng dụng "Để tôi lo" ID: XXXXXXX
Thẩm Hạc Xuyên không rõ ứng dụng "Để tôi lo" mà cậu nói là gì, cũng không định để cậu bồi thường, càng không nghĩ ra mình có việc gì cần cậu giúp đỡ.
Nhưng nghĩ đến hai cái cúi chào chín mươi độ vừa rồi, còn cả hành động quay lại của Kiều Lạc, trong lòng có một sợi dây nào đó như bị thứ gì đó khẽ gảy nhẹ.
Cũng khá... lễ phép.
Thẩm Hạc Xuyên cầm lấy cốc nước thủy tinh bên cạnh, đặt lên tờ giấy note, sau đó mở tin nhắn vừa nhận được.
[Judy: Thẩm tổng, cuộc họp lúc 5 giờ vẫn diễn ra đúng giờ chứ ạ?]
Người gửi tin nhắn là thư ký của Thẩm Hạc Xuyên - Judy.
[Thẩm: Diễn ra đúng giờ, tôi đang quay về.]
Thẩm Hạc Xuyên giơ tay gọi nhân viên phục vụ: "Tính tiền."
"Vâng, xin quý khách chờ một chút." Nhân viên phục vụ cầm lấy hóa đơn trên bàn đi ra quầy, không lâu sau liền quay lại: “Thưa ngài, bàn của ngài đã được thanh toán rồi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên có chút bất ngờ: "Thanh toán rồi?"
"Vâng ạ." Nhân viên phục vụ nói: “Vị khách vừa rời đi thanh toán, là vị mặc áo sơ mi trắng ạ."
Là chàng trai tên Kiều Lạc kia.
Nhân viên phục vụ vừa nói, Thẩm Hạc Xuyên liền đoán ra, chỉ là không ngờ Kiều Lạc lại thanh toán hóa đơn, xem ra là rất áy náy, và đang dùng cách của mình để bù đắp.
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu với nhân viên phục vụ: "Được, tôi biết rồi."
Anh cầm lấy áo vest bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình rơi vào tờ giấy note bị cốc nước đè lên.
【Cảm ơn anh, chúc anh mọi sự như ý.】
Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, nụ cười của chàng trai giống như ánh mặt trời, ấm áp và rực rỡ, mang theo lời chúc phúc chân thành.
Thẩm Hạc Xuyên dừng lại hai giây, rồi vẫn cúi người nhặt tờ giấy note lên.
Ở một nơi khác, Kiều Lạc đã tìm thấy quán cà phê Ciel ở tòa nhà B, tìm thấy Hác tiên sinh đã đặt đơn ở bàn số 11 khu A.
Yêu cầu của Hác tiên sinh là để cậu giả làm bạn trai của anh ta, bất kể dùng cách gì, chỉ cần khiến đối tượng xem mắt biết khó mà lui là được, tốt nhất là để đối phương sau này nhìn thấy Hác tiên sinh đều phải tránh xa.
Kiều Lạc chưa từng yêu đương, năm nay cậu mười chín tuổi, mười tám tuổi trước đều nỗ lực học hành để thi đại học, mười tám tuổi sau đều nỗ lực làm việc để trả nợ.
Cậu không rõ làm bạn trai của người khác là như thế nào, vừa rồi chiêu cậu dùng với Thẩm tiên sinh vẫn là tối qua cậu vội vàng lên Baidu tìm hiểu.
Theo yêu cầu của Hác tiên sinh, cậu làm lại một lần nữa chắc cũng đạt được mục đích.
Nhưng mà màn hiểu lầm vừa rồi quá xấu hổ, đối mặt với Hác tiên sinh thật sự cậu không còn cách nào gọi anh ta một tiếng "chồng" nữa.