Giả Nữ Trang Hẹn Hò Với Nam Thần Trường

Chương 5.1: Mời ăn

Gương mặt thỏ hồng đầy tính trừu tượng lắc lư trên màn hình, tạo thành những vệt mờ kỳ quái. Biểu cảm đầy uể oải và vô hồn của nó khiến người ta khó có thể tin rằng người gửi nó lại là một mỹ nhân.

Nhưng chính sự tương phản mạnh mẽ này đã khiến Trần Phong không kìm được mà bật cười.

"Phì!"

Tiếng cười không lớn, nhưng trong căn phòng ký túc xá yên tĩnh lại trở nên vô cùng rõ ràng. Bạn cùng phòng của Trần Phong, Nhiễm Tinh Trình, lập tức đạp mạnh chân ghế, trượt đến sau lưng hắn với ánh mắt đầy tò mò.

"Cậu xem gì đấy? Cái gì mà có thể khiến người lạnh lùng như núi băng ngàn năm cười được vậy?"

Trần Phong theo phản xạ khóa màn hình, nụ cười lập tức biến mất, chỉ còn lại chút ý cười le lói trong đáy mắt.

"Không có gì cả."

"Tch, đúng là keo kiệt!" Bị qua mặt một cách rõ ràng, Nhiễm Tinh Trình cũng không nổi cáu, lại đắc ý nói: "Cậu không nói tôi cũng biết, chắc chắn là đang nhắn tin với bạn gái, đúng không?"

Nghe đến đây, hai người còn lại trong phòng ký túc xá không ngồi yên nữa.

Người cao lớn nhất phòng, Ngô Tư Vũ, xoay người lại tò mò hỏi: "Bạn gái? Có phải là cô gái trong ảnh cậu đăng trên vòng bạn bè không?"

"Chắc chắn rồi! Ngoài cô ấy ra, cậu đã từng thấy người phụ nữ nào khác trên vòng bạn bè của Trần Phong chưa?" Chu Duệ với dáng người gầy gò đen nhẻm thò đầu ra khỏi giường, ánh mắt sáng lên đầy tinh thần hóng hớt. "Trên diễn đàn còn nói cô ấy là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện Ảnh, đúng không?"

Trần Phong lắc đầu: "Không phải, anh ấy tốt nghiệp đại học rồi."

"Ồ, học tỷ à? Nhìn không ra đấy! Cậu còn đăng mấy câu thơ văn như rót mật nói gì mà "giấc mộng năm năm," tôi còn tưởng cô ấy là bạn học cấp hai của cậu! Không tệ đâu, Trần Phong, cậu đúng là âm thầm làm nên chuyện lớn, học tỷ cũng bị cậu cưa đổ!" Nhiễm Tinh Trình vỗ mạnh vào vai Trần Phong, giọng nói lẫn lộn giữa ghen tị và tự hào.

"Chả trách trưa nay ở nhà ăn, cậu lại nói với cô gái bên khoa Ngoại ngữ là không thích kiểu người như cô ấy. Hóa ra là cậu đã có bạn gái rồi, mà quả thật cô ấy đẹp hơn." Ngô Tư Vũ lúc này mới bừng tỉnh, gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện.

Trần Phong lại phủ nhận: "Cô ấy cũng rất đẹp, chỉ là phong cách khác thôi. Nhưng vì tôi đã có người mình thích rồi, nên tôi không ngờ khi nói thẳng lại khiến cô ấy khóc."

"Con gái xinh đẹp ấy mà, từ nhỏ đã được cưng chiều, tự cao tự đại. Bị cậu làm mất mặt trước đám đông, khóc vài tiếng cũng là bình thường. Nhưng cậu từng nói chỉ thích "thiên tiên", tôi còn tưởng tiêu chuẩn của cậu cao, không ngờ đúng là có người như vậy thật! Năm năm cơ à, chẳng lẽ cậu thật sự đã thầm yêu cô ấy suốt năm năm?" Nhiễm Tinh Trình hỏi với vẻ không dám tin.

Trần Phong thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Nhiễm Tinh Trình: "…"

Ngô Tư Vũ: "…"

Chu Duệ: "… Ngầu thật."

Chu Duệ cảm thán một câu, rồi ba bước nhảy xuống giường, kéo ghế lại gần Trần Phong.

"Năm năm? Thế chẳng phải là từ khi cậu 13 tuổi đã thích cô ấy rồi à? Bức ảnh cậu đăng trên vòng bạn bè có phải là chụp lúc hai người gặp nhau lần đầu không?"

Trần Phong không giấu diếm: "Đúng vậy. Lúc đó anh ấy là thành viên câu lạc bộ của chị tôi, còn tôi thì gặp anh ấy khi anh ấy đang học năm hai đại học."

"Cô ấy lớn hơn cậu… sáu tuổi? Ngầu thật đấy!" Chu Duệ giơ ngón cái khen ngợi Trần Phong, không rõ là đang tán thưởng điều gì.

"Cô ấy bây giờ đi làm hay đang học cao học?" Ngô Tư Vũ cũng tiến lại gần, vẻ mặt vừa thật thà vừa tò mò hỏi.

"Đi làm rồi." Trần Phong ngồi trên ghế, bị bạn cùng phòng vây kín. Không những không khó chịu, hắn còn trả lời từng câu một cách rất hợp tác. Trong vẻ thờ ơ của hắn lộ ra chút tự hào không hề che giấu.

Thấy nét tự đắc trên gương mặt Trần Phong, Nhiễm Tinh Trình lại vỗ mạnh lên vai hắn.

"Đắc ý cái gì chứ! Cậu phản bội tổ chức mà chưa ai tính sổ với cậu thôi đấy!"

Trần Phong nghi hoặc: "Tổ chức gì cơ?"

"Liên minh FA ký túc xá 321!" Nhiễm Tinh Trình bịa chuyện với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trần Phong vẫn giữ vẻ mặt đơ: "Tôi không nhớ mình đã tham gia tổ chức này."

"Từ ngày cậu bước vào ký túc xá này là tự động gia nhập. Bây giờ hối hận cũng muộn rồi." Nhiễm Tinh Trình nói, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngô Tư Vũ và Chu Duệ.

"Hả?"

Ngô Tư Vũ với sự thật thà quen thuộc, rõ ràng không hiểu gì và phát ra một câu hỏi ngờ nghệch. Nhưng ánh mắt Chu Duệ lại lóe sáng tinh ranh.

"Đúng vậy, lão Nhiễm nói đúng lắm. Anh em cùng phòng với nhau, cậu lại âm thầm thoát kiếp FA mà không nói một lời, đúng là không nể mặt tụi này chút nào."

"Phòng mình từ khi nào có cái liên minh này... Ơ—ơi!"

Chưa kịp dứt lời, Ngô Tư Vũ đã bị Chu Duệ đấm vào bụng, thành công khiến cậu ta im lặng. Chu Duệ mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên tiếp tục: "Để chuộc lỗi, có phải cậu nên mời anh em một bữa không?"

"Hay lắm!" Nhiễm Tinh Trình giơ tay lên, ra hiệu cho Chu Duệ đập tay.

Tiếng "chát" vang lên rõ ràng, Nhiễm Tinh Trình lại bổ sung: "Nhớ gọi cả chị dâu tới để anh em làm quen."

Trần Phong bật cười lắc đầu: "Mời ăn thì không vấn đề, nhưng đừng gọi anh ấy. Chúng tôi vừa mới xác nhận mối quan hệ, gặp bạn bè ngay sẽ khiến anh ấy thấy áp lực."

"Cậu nói nghe hay nhỉ, anh em tụi này là quái vật hay gì mà cô ấy phải sợ?" Nhiễm Tinh Trình bĩu môi phản bác.

"Đúng thế," Chu Duệ phụ họa, "Hơn nữa, vì hai người mới bắt đầu, chắc chắn sẽ hơi ngại ngùng. Bọn này có thể giúp cậu phá băng mà!"