Bàn tay là một trong những cơ quan xúc giác nhạy cảm nhất của cơ thể con người, với hệ thống đầu dây thần kinh dày đặc, có thể truyền tải nhiều loại thông tin như hình dạng, kết cấu, nhiệt độ, độ ẩm và hơn thế nữa.
Vào lúc này, hàng tỷ đầu dây thần kinh trên lòng bàn tay của Giang Chu đang không ngừng truyền tải thông tin thu thập được về não bộ, bao gồm cảm giác cơ bụng của Trần Phong, nhiệt độ cơ thể và nhiều điều khác.
Lượng thông tin phong phú đến mức chưa từng nhận được trước đây đang tràn qua não bộ của Giang Chu với tốc độ tính bằng mili giây, khiến bộ não vốn đã trong trạng thái choáng váng của cậu lập tức đình trệ.
Đầu óc trống rỗng, nhưng các giác quan vẫn hoạt động bình thường, khiến cả người Giang Chu rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ.
Không thể suy nghĩ một cách lý trí, cũng không thể suy luận logic, mọi hành động đều dựa vào bản năng.
Nhìn bàn tay mình đang đặt trên cơ bụng của Trần Phong, ý nghĩ hiện lên trong đầu Giang Chu lại là—
Trần Phong trắng thật đấy.
Cơ bụng và bàn tay của hắn ta gần như không có sự khác biệt về màu sắc.
Ấm áp, da hơi dính tay.
Không ghét.
Không cứng, mềm mềm. Bóp thử một chút.
Ơ? Cứng lên rồi?
A, bị kéo tay ra mất, còn chưa sờ đủ mà.
Hửm? Gì thế?
Ồ, thêm WeChat.
Điện thoại. Quét mã.
Âm báo WeChat vang lên, Trần Phong giơ tay trái làm động tác nắm tay, nhìn chằm chằm vào emoji con thuyền nhỏ đại diện cho tên của Giang Chu trên màn hình một hồi lâu, sau đó mới dời ánh mắt sang chính chủ.
Thấy thần sắc của Giang Chu dường như vẫn còn chút ngơ ngác, Trần Phong mím môi, giọng nói dịu dàng như đang dụ dỗ, sợ làm người trước mặt giật mình: “Giang Chu, anh có đồng ý quen tôi với mục tiêu kết hôn không? Tôi thích anh, muốn trở thành… bạn trai của anh.”
Bạn trai?
Giang Chu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chàng trai cao lớn trước mặt.
Gương mặt ấy đã không còn nét trẻ con của những năm trước, nhưng vẫn giữ những đường nét quen thuộc, đôi mắt đầy chân thành cũng trùng khớp với ký ức xưa cũ. Sau năm năm, đôi mắt ấy vẫn rực rỡ như thuở ban đầu.
Có thể do bộ não chưa hoàn toàn khôi phục khả năng suy nghĩ, nên cậu không kịp phản ứng xem việc quen nhau có ý nghĩa gì. Cũng có thể vì ánh mắt trước mặt quá sáng ngời, như thể nếu bỏ lỡ cậu sẽ đánh mất báu vật quý giá nhất trên thế giới. Trong khoảnh khắc thần hồn nát thần tính, Giang Chu khẽ gật đầu.
“Được.”
Ánh sáng trong mắt Trần Phong lập tức bùng nổ, rực rỡ đến mức có thể làm người khác bỏng rát. Rõ ràng đã dồn toàn bộ giác quan để cảm nhận từng phản ứng nhỏ nhất của Giang Chu, nhưng hắn ta vẫn hỏi lại như để xác nhận: “Thật không? Anh đồng ý rồi?”
“Ừm.” Giang Chu lại gật đầu.
“Vậy… tôi có thể gọi anh là Chu Chu được không?”
Giang Chu tiếp tục gật đầu: “Được.”
Nghe câu trả lời này, Trần Phong không thể kìm nén sự phấn khích của mình, hắn quay người, hai tay nắm chặt thành quyền rồi đấm mạnh vào không khí: “Nice!”
Sau màn ăn mừng nhỏ, hắn nhanh chóng quay lại nhìn sâu vào mắt Giang Chu.
“Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, Chu Chu, tôi có thể ôm anh một cái được không?”
Nói xong, chưa đợi Giang Chu phản ứng, hắn đã bước lên một bước, đưa tay ôm lấy vai Giang Chu.
Động tác này vừa dịu dàng vừa kiềm chế, ngoại trừ cánh tay, các bộ phận khác trên cơ thể Trần Phong hoàn toàn không chạm vào Giang Chu. Nhưng cú sốc mang lại không hề kém cảm giác sờ cơ bụng ban nãy.
Từ khi lên cấp hai, Giang Chu chưa bao giờ đứng gần một người đàn ông nào khác ngoài người thân ruột thịt đến thế.
May mắn thay, cái ôm này chỉ kéo dài một giây. Khi Giang Chu còn chưa kịp phản ứng, Trần Phong đã buông tay ra, vừa bước lùi về phía sau vừa làm động tác nhắn tin, nụ cười trên môi rạng rỡ một cách thuần khiết nhất.
“Đợi thi đấu xong, tôi sẽ nhắn tin cho anh.”
Nhắn tin? Tại sao phải nhắn tin?
À, vừa mới thêm WeChat…
Nhưng chẳng phải mình đến đây để từ chối hắn ta sao?
Giang Chu nhìn theo bóng lưng Trần Phong khuất dần ở góc hành lang, ánh mắt mơ hồ dần tập trung lại, lý trí cũng quay về, bắt đầu nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Vài giây sau, đôi mắt phượng của Giang Chu trợn tròn, vô thức thốt lên: “Chết tiệt!”
*
“Ý của cậu là, cậu bị lối hành xử không theo lẽ thường của cậu nhóc đó làm cho bối rối, nên mới đồng ý lời tỏ tình và còn thêm WeChat của cậu ta?”
Bạn cùng phòng, đồng nghiệp của Giang Chu, và cũng là người nổi tiếng gần xa vì “hậu cung” đông đảo—Đường Hựu Huyền, cô khoanh tay ngồi trên ghế sofa nhìn Giang Chu đi tới đi lui trong phòng khách như ruồi mất đầu.
“Thật mà! Thằng nhóc đó đột nhiên kéo tay tôi đặt lên cơ bụng của cậu ta, tôi thật sự lúc đó như bị ma ám…”
“Nhưng chẳng phải người đề xuất trước là cậu sao?”
Giang Chu khựng lại, từ từ quay đầu, nhìn người bạn đang ngồi trên sofa.
“Cậu rốt cuộc đứng về phía nào vậy?”
“Tôi đứng về phía sự thật,” Đường Hựu Huyền nghiêm túc đáp, mặt đầy vẻ chính trực, “Với lại, cậu có chắc mình không phải là bị sắc đẹp làm mờ mắt không? Ai thấy cơ bụng mà phản ứng đầu tiên lại muốn sờ chứ?”
“Đó không phải cơ bụng bình thường!”
(Xưng hô ở đây là anh hay chị gì cũng là chữ Ni, vì trong văn án ngay từ đầu tác giả có ghi Trần Phong đã biết Giang Chu là con trai nên mình dịch là anh luôn nhé. Dĩ nhiên câu thoại cho dù là anh hay chị thì vẫn là Ni, nên Giang Chu sẽ không phát hiện sự thật này kkk)