Nói Rồi Tôi Làm 1

Chương 1.1: Hàng "vàng ròng"

Phòng bao náo nhiệt, người đủ mọi hạng tầng lớp chen lẫn.

Một cậu chàng gầy gò đang đứng trước quầy bar, hào phóng hét vào micro, nhưng hát thì lệch tông hoàn toàn.

Khói thuốc lượn lờ mơ hồ, căn phòng bao rộng lớn, có đến hai phần ba số người đang ngầm liếc nhìn về phía trung tâm. Ở chính giữa, một nhóm đàn ông tinh thần rất tốt, hăng hái chỉ vào một hàng người đẹp trai xinh gái đứng ngay ngắn, giới thiệu: "Cậu Tán, xem thử đi, những người này thế nào?"

"Không thích, chẳng đẹp."

Người được vây quanh chỉ hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp. Trong phòng bao, không ít ánh mắt đều hướng về phía cậu ta. Nhìn vào cách ăn mặc, ai cũng đoán ra đây chắc chắn là một cậu ấm xuất thân giàu có. Cậu ấm nhỏ buồn chán tựa đầu lên tay, ánh mắt lướt qua hàng loạt "chú vịt" đứng trước mặt.

Tán Văn xuất ngoại bốn năm, nay trở về nước. Thời đại phát triển, công nghệ thay đổi từng ngày, rất nhiều nơi đã được sửa sang và cải tạo, trông quy củ hơn hẳn.

Một nhóm bạn thân nghe tin anh về nước, liền hùa nhau làm lớn, nói phải tổ chức cho cậu một buổi tiệc hoành tráng, đưa cậu đi "thấy thế giới", trải nghiệm một chút mùi đời.

Cậu ấm Tán Văn chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, ngoài miệng thì mạnh miệng nói mình kinh qua trăm trận, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đến “Hội Sở Phong Nhiên” trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Bây giờ, hàng người đã đứng đầy trước mặt, nhưng cậu lại như ngồi trên đống lửa.

Theo lý mà nói, kiểu thiếu gia nhà giàu như cậu đáng ra phải như cá gặp nước, bình tĩnh tự nhiên, nhưng vấn đề nằm ở một chỗ.

Tán Văn...

Vẫn là trai tân.

Chưa từng yêu đương, chưa từng nắm tay, thuần khiết như chú cừu non thời hiện đại.

Kinh nghiệm tình cảm của cậu ít đến đáng thương. Sau khi cãi nhau với gia đình, Tán Văn dứt khoát kéo vali ra nước ngoài, từ đó cắt đứt luôn ý nghĩ yêu đương. Dù thời gian du học không phải quá bận rộn, nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ, đừng nói chuyện quá giới hạn, đến nắm tay cậu còn chưa từng.

Lâm Nhậm Thanh nhìn biểu cảm không vừa ý của Tán Văn mà lòng đầy căng thẳng. Cậu thiếu gia Tán Văn dù ra nước ngoài mấy năm, nhưng vẫn luôn là nhân vật đỉnh cao khó với tới trong giới, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, chơi với toàn bạn bè lắm tiền nhiều của.

Là con trai duy nhất Tán gia, được nuông chiều hết mực, nói là cậu ấm vàng ròng cũng không ngoa.

Lâm Nhậm Thanh trấn an bản thân. Cậu Tán đã thấy đủ kiểu người rồi, chắc chắn không vừa mắt với đám tầm thường này. Muốn lấy lòng cậu ta, không ngờ lại chẳng lọt mắt xanh. Lâm Nhậm Thanh tiếc nuối nói: "Đã đổi ba lượt rồi đó, cậu chủ, không ưng nổi ai thật sao?" Nói xong còn lẩm bẩm: "Đây đều là hàng vàng ròng, đỉnh cao nhất đấy."

Tán Văn thẳng thắn: "Bình thường thôi."

Lâm Nhậm Thanh nghẹn họng: "Để tôi đi tìm thêm nhóm khác."

Tán Văn phất tay, để mặc hắn ta làm gì thì làm.

Trong phòng bao, ánh đèn lập lòe, ánh sáng đỏ tím đan xen. Sau khi Lâm Nhậm Thanh rời đi, mấy người bên cạnh dù muốn tỏ ra nịnh nọt nhưng chẳng tìm được lời nào để nói. Cậu thì thấy nhàn nhã, ánh mắt tùy ý quét qua bốn phía, rồi đột nhiên khựng lại.

Tán Văn hơi nheo mắt, ánh nhìn dừng ở góc phòng.

Hôm nay, đa số những người có mặt cậu đều không quen biết, Lâm Nhậm Thanh còn sắp xếp không ít người làm cái nghề kia. Khung cảnh rất náo nhiệt, người ra kẻ vào không ngớt. Đến lúc này, người trong phòng đã đổi mấy lượt, cuối cùng cậu cũng chú ý tới một người.

Người đó tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ lười biếng, những ngón tay thon dài cầm một ly rượu. Tư thế thoải mái, tùy ý nhưng không quá đà. Giữa một căn phòng toàn những bộ đồ diêm dúa, anh ta lại mặc một bộ vest chỉnh tề.

Dưới ánh đèn, Tán Văn nhìn rõ gương mặt của người kia.

Khuôn mặt ấy xứng đáng với hai chữ "tuấn tú". Khác hoàn toàn với những kiểu trai đẹp da trắng nhỏ nhắn mà Tán Văn từng gặp, anh ta mang một phong thái chững chạc, trưởng thành. Lông mày kiếm, đôi mắt sáng, khí chất của anh ta mang lại một áp lực mạnh mẽ. Người xung quanh dường như cũng e dè, tự động giữ khoảng cách an toàn với anh ta.

Xem qua bao nhiêu cái gọi là "hàng đỉnh cao", Tán Văn trong lòng khẽ "tặc lưỡi".

Người này... đúng là có phong thái của hàng "vàng ròng".