Trong số mấy học sinh cùng uống rượu tối hôm qua cũng có mấy người bị gọi tới hỏi, nghe được lời Cừu Nhị Lang nói, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu nào. Tuy rằng cũng không thể tin được là Trương Đại Lang hạ độc, nhưng lời của hắn cũng không bới móc được gì, chỉ có thể liên tục gật đầu làm chứng.
Bất Lương Soái tin lời Cừu Nhị Lang, lúc bọn họ nhìn thấy thi thể Liễu Đại Lang thì đã có lang trung ở đó, lang trung cũng nói rằng Liễu Đại Lang quả thật chết vì trúng độc.
Bản triều quản lý nghiêm ngặt, các loại độc vật bình thường sẽ không lưu hành trong dân gian, thạch tín thì càng cần phải chứng minh mới có thể mua được ở tiệm thuốc, những người như Cừu Nhị Lang đều là học sinh bình thường, muốn lấy được thực sự không phải là chuyện dễ.
Ngược lại Trương Đại Lang làm việc ở hiệu thuốc quả thật dễ lấy hơn nhiều.
Trương Đại Lang nghe xong, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy. Chứng cứ đã rõ ràng, trong lòng hắn biết mình sắp xong đời, chỉ không biết ai muốn hại hắn như thế. Hắn không biết giải thích ra sao, chỉ có thể khóc lóc kêu oan: “Oan uổng, oan uổng quá!”
Tang Du nâng cằm, ánh mắt đảo quanh nhìn phản ứng của mấy học sinh, cuối cùng dừng lại trên người Cừu Nhị Lang.
Bất Lương Soái cười tủm tỉm nhìn Tang Du: “Tang tiểu nương tử có cao kiến gì không?”
Hắn thật sự hy vọng Tang Du nói gì đó khác đi. Tang Du ở huyện Trường An nổi danh lừng lẫy, đừng nói là Trương Minh Phủ, ngay cả Lư Minh Phủ ở huyện Vạn Niên kế bên cũng từng nghe đến danh nàng.
Lời này phải nói từ ba tháng trước. Một ngày ba tháng trước, một tiểu nương tử đến huyện nha Trường An làm văn thư hộ tịch, đúng lúc nha môn có một vụ án ẩu đả. Hắn đang cùng Trương Minh Phủ đưa người bị đánh ra cửa chính, hai bên đυ.ng phải nhau.
Tang Du chỉ liếc qua đã thấy điểm khác thường. Vết thương trên người kia không giống do người khác gây ra.
Tang Du ăn nói lưu loát, ngôn từ sắc bén, chỉ vài câu đã nói rõ nguyên nhân gây ra vết thương, lại kể ra rõ ràng quá trình đánh nhau như thế nào. Người kia bị hỏi đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, không biết làm sao. Trương Minh Phủ thấy thế liền kéo về đánh cho một trận, người nọ cuối cùng thừa nhận vết thương là tự mình gây ra, vu oan cho người khác.
Tang Du một trận thành danh, sau đó Trương Minh Phủ nhiều lần mời nàng giúp đỡ. Mỗi lần Tang Du đều chỉ ra sơ hở, hiệu suất phá án cực nhanh, độ chính xác cao khiến Trương Minh Phủ bình thường phải đau đầu phiền não vì phá án trở nên vui vẻ, tâm tình sung sướиɠ không ít.
Là Bất Lương Soái, đương nhiên hắn cũng từng chứng kiến, hơn nữa còn rất thích, luôn cảm thấy mỗi lần nghe nàng phân tích vụ án đều rất thú vị.
Tang Du không biết những điều này. Nàng quay lại bên xe đẩy, vén tấm vải trắng lên, lộ ra Liễu Đại Lang mặt mày tái nhợt, đã hoàn toàn tắt thở.
Đúng vậy, trên xe đẩy chính là thi thể Liễu Đại Lang. Liễu Đại Lang là người từ ngoài đến Trường An học tập, chỗ ở hiện tại là thuê nhà của bạn. Hắn vừa chết lại không thể để trong nhà người ta được, Bất Lương Soái nghĩ một chút, dù sao cũng phải mang về nha môn rồi đưa đến nghĩa trang, liền mượn xe đẩy mang đi luôn.
Chỉ khổ cho đám học sinh đi theo. Liễu Đại Lang đã chết lâu rồi, thi thể bắt đầu bốc mùi. Lúc trước có vải trắng che còn đỡ, hiện giờ vải trắng vừa vén lên, mùi vị kia khiến những người tới gần khó có thể chịu nổi.
Tang Du không để ý ánh mắt của mọi người, thong dong lấy khăn vải che mặt Liễu Đại Lang lại, không chạm vào thi thể mà chỉ quan sát thật kỹ.
Bất Lương Soái cũng không ngăn nàng, theo nàng quan sát.
Quần áo Liễu Đại Lang đang mặc là trường bào xanh mà học sinh Trường An thường mặc, trên đó dính đầy vết bẩn, màu sắc đậm nhạt khác nhau, đến gần còn ngửi được mùi khó chịu. Nàng lấy khăn tay ra lau từng vết bẩn trên quần áo, ngay cả đai lưng cũng không bỏ qua.
Lúc này đang ở phố xá sầm uất, chắc chắn không thể nào khám nghiệm tử thi được. Tang Du cũng không thèm để ý, cách một lớp khăn tay ấn ấn bụng Liễu Đại Lang.
Đều nói Liễu Đại Lang tham ăn, thích uống rượu, thân hình mập mạp, nhất là phần thịt bụng rất dày, nằm trên xe đẩy giống như phụ nhân mang thai. Tang Du nhấn một cái, toàn bộ bụng lõm xuống giống như đặt trên cục bông mềm.
Chỉ khổ cho nha dịch bên cạnh xe đẩy, Tang Du vừa nhấn một cái, mũi, miệng, dưới thân Liễu Đại Lang đều phun ra mùi tanh hôi, mùi chua thối tra tấn khứu giác bọn họ.
Đám nha dịch lập tức che miệng mũi lùi lại, ngay cả Bất Lương Soái định tiến lên quan sát cũng dừng bước.
Bàn tay hắn dùng làm quạt vẩy mấy cái trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú đen thui tràn đầy vẻ khó chịu: “Tiểu nương tử, hay là chúng ta đưa người về nghĩa trang nha môn kiểm tra lại nhé?”
Tang tiểu nương tử nhu thuận đáng thương như vậy, cần gì phải làm việc dơ bẩn như thế? Còn trước mặt mọi người nữa.
Tang Du nghe vậy cười cười, nhấc tay lên, gói khăn lại rồi hỏi: “Hôm qua các ngươi ở cùng nhau sao? Ăn đồ ăn giống nhau sao?”
Cừu Nhị Lang đáp: “Đương nhiên, tối hôm qua chúng ta cùng nhau uống rượu ở quán rượu Tần gia chợ Tây.”
Thẩm Tứ Lang vẫn luôn im lặng cũng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cứ vài ngày lại tụ tập một lần, coi như khách quen của quán rượu Tần gia.”
Tang Du tiếp tục hỏi: “Sau khi kết thúc các ngươi đi đâu khác không? Có ăn gì không?”
“Không.” Thẩm Tứ Lang khẳng định: “Lúc chúng ta kết thúc đều hơi say, trống khuya đã điểm, chưởng quầy còn nhắc nhở chúng ta chú ý canh giờ, đến lúc đó chúng ta liền gọi xe ai về nhà nấy.”