Hồ Sơ Xử Án Đại Lý Tự

Chương 1: Bữa Sáng

Vĩnh Tích năm thứ chín, Trường An.

Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, trống sớm ở Trường An đã gõ vang, cửa lớn của một trăm lẻ tám phường đang mở ra theo thứ tự.

Phường Vĩnh An nằm ở phía nam Trường An, trong phường sớm đã sáng đèn, những người dậy sớm lục tục đi ra khỏi nhà, đánh thức tòa phường tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Sắc trời dần sáng, các ngã tư trong phường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, tiếng giục ngựa trên đường liên tiếp, thỉnh thoảng còn có tiếng đọc sách lọt vào tai.

Trương lão trượng và con dâu là Chu thị ở ngã tư hẻm nam đã giặt xong áo quần buổi sớm, đẩy xe đẩy ra bán đồ ăn sáng, chuẩn bị đón những vị khách dậy sớm làm việc.

Món ăn nhà Trương lão trượng là bánh nướng, bánh nướng đơn giản tiện lợi, mỹ vị ngon miệng, là một trong những món ăn được hoan nghênh nhất Trường An.

Tuy rằng phường Vĩnh An phần lớn đều là bình dân nhưng cũng có không ít thương nhân người Hồ và nha dịch thư lại thuê nhà sống ở đây, những người này hoặc là phải dậy sớm lên nha môn, hoặc là trong nhà không có người chăm sóc, bình thường ăn uống đều phải mua lung tung mấy thứ ăn cho qua bữa.

Bánh nướng Chu thị làm dai, ngon, sạch sẽ, có chút danh tiếng ở xung quanh phường, bởi vậy ngay từ sớm đã bán gần hết, còn dư lại mấy cái bánh bột ngô chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho nhà mình.

Trương lão trượng vừa thu dọn bát đũa, vừa nói với Chu thị: “Con đi xem Đại Lang và Nhị Lang đã dậy chưa?”

Chu thị thấp giọng đồng ý, nhẹ nhàng vỗ bột mì trong tay rồi đi vào cửa nhà ở phía sau.

Trương lão trượng ôm lấy hộp gỗ nhỏ chứa tiền đồng, nhìn tiền đồng gần đầy hộp bên trong, trong mắt ông ấy tràn đầy vẻ mừng rỡ. Mấy ngày nay buôn bán không tệ, bình thường chưa đến buổi trưa thì phần lớn số bánh nướng đã được bán hết, lắc hộp nghe mấy đồng tiền bên trong kêu leng keng, vui vẻ cực kỳ.

Chỉ đáng tiếc là ông ấy không biết đếm, để mình tự đếm hơn nửa ngày còn chưa chắc đã đếm đúng.

Vẫn là chờ Đại Lang cùng Nhị Lang tỉnh dậy rồi đếm thì hơn.

Đại Lang nhà ông ấy làm nhân viên thu chi ở một tiệm thuốc ở chợ tây, Nhị Lang lại đang đọc sách ở huyện học, tuy nói học hành bình thường nhưng tốt xấu gì cũng biết được mấy chữ, sau này sẽ không đến mức nửa chữ cũng không biết là gì.

Nghĩ như vậy, Trương lão trượng cười đến tít cả mắt, nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp được cả một đồng tiền.

Khi ông ấy còn bé gặp phải thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, cha nương ông ấy chết sớm, bản thân phải dựa vào xin cơm lớn lên, thường thường một miếng cơm chống đỡ ba ngày, nào có ngờ được rằng đến bây giờ có thể có những ngày tốt lành đến vậy.

Thánh Nhân khai sáng!

Đang lúc Trương lão trượng chuẩn bị thu quán, cách đó không xa truyền đến một loạt những tiếng ồn ào.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngay chỗ ngã tư bụi đất tung bay, mấy sai dịch tướng mạo hung ác đồng loạt chạy tới bên này, chạy đến chỗ nào những người bán hàng rong cũng đều vội vàng né tránh.

Trương lão trượng lập tức hoảng sợ, hai chân run lên, hai tay ôm thật chặt hộp tiền muốn đi về nhà.

Đây chính là Bất Lương Nhân của huyện nha Trường An, bọn họ cũng không phải là người dễ đối phó.

Mục tiêu của đám Bất Lương Nhân rất rõ ràng, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã đi tới trước sạp nhỏ của Trương lão trượng.

Trương lão trượng đè xuống sự sợ hãi trong lòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cố nặn ra một nụ cười hỏi: “Sai gia muốn dùng bữa sáng sao ạ?”

Sắc mặt của Bất Lương Soái, đầu lĩnh đám Bất Lương Nhân kia không vui, mở miệng hỏi: “Lão trượng, Trương Thừa Trương Đại Lang có phải ở nơi này không?”

Trương Lão Trượng vừa nghe tên nhi tử mình liền vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, Trương Thừa là đại nhi tử nhà ta.”

Bất Lương Soái kia lúc này mới hài lòng gật đầu: “Hắn đâu rồi, gọi hắn ra hỏi chuyện.”

“Không biết sai gia tìm con ta có chuyện gì?” Bất Lương Soái nhìn thoáng qua Trương lão trượng rụt cổ, trán đổ mồ hôi, khóe miệng giật giật. Bình thường dân chúng thấp cổ bé họng cứ thấy Bất Lương Nhân bọn họ liền sợ hãi không thôi, đây là đạo lý gì chứ?

Bọn họ cũng không phải hổ, còn có thể vô cớ ăn người hay sao?

Lập tức cầm đao bên hông đè xuống, khó chịu nói: “Có người tố cáo Trương Đại Lang hạ độc gϊếŧ chết đồng môn, bảo hắn nhanh chóng ra đây đi theo chúng ta một chuyến!”

“Cái gì?” Trương lão trượng vừa nghe, nhất thời cảm thấy trời đất sụp đổ, trước mắt tối sầm lại. Ông ấy lùi một bước ngã xuống bậc cửa, hộp tiền trong ngực “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, đồng tiền bên trong quay tròn chung quanh, rơi lả tả trên mặt đất.

“Cha, cha làm sao vậy?”

“Cha!”

Trong phòng sau lưng xuất hiện ba bóng người, chính là Trương Đại Lang, tức phụ hắn là Chu thị cùng với nữ nhi của Trương lão trượng, tên là Nguyệt Nương.

Trương Đại Lang râu ria xồm xoàm, hai mắt rũ xuống, cố chống một đôi mắt lờ đờ say rượu chưa tỉnh, loạng choạng dựa vào vai Chu thị. Mắt thấy cha mình ngã xuống đất, nhất thời giật mình tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên đỡ ông ấy.

“Không biết sai gia tới đây có chuyện gì?” Rốt cuộc thì Trương Đại Lang cũng là người đọc sách, tuy rằng trong lòng cũng đang run rẩy nhưng vẫn đánh bạo hỏi.

Bất Lương Soái lại không quản nhiều như vậy, dân số Trường An có hơn một triệu người, huyện Trường An lại là nơi dân cư đông đúc, bọn họ mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc, nào có thời gian rảnh rỗi để giải thích ngọn nguồn sự việc, hết thảy cứ mang về huyện nha thẩm án trước là được.

“Ngươi chính là Trương Đại Lang? Có người tố cáo ngươi hại chết đồng môn, cùng chúng ta về nha môn tra hỏi!” Lập tức vung tay lên, bảo Bất Lương Nhân bắt người.

Hai Bất Lương Nhân cao lớn mạnh mẽ tiến lên, nắm lấy Trương Đại Lang định đi.

Trương Đại Lang giãy giụa vài cái trước, phát hiện không nhúc nhích được chút nào liền kêu lên: “Không phải ta, sai gia, ta bị oan uổng!”

Trương lão trượng và Chu thị không để ý tới những thứ khác, vội vàng ôm đùi Bất Lương Nhân, kêu khóc nói: “Thả Đại Lang nhà ta ra!”

Bất Lương Nhân lộ vẻ không vui, chuẩn bị phát tác.

Trương Đại Lang lấy lại tinh thần hét lên: “Ta là người đọc sách bản triều, các ngươi không thể vô duyên vô cớ bắt người được!”