“Ý con là, đồ của bà ngoại để lại có thể là nguyên nhân khiến con trọng sinh? Còn nữa, nước mình còn có cả siêu nhân?” Phong Nhiễm ngồi đó như thể đang hồi tưởng, từ từ cúi đầu xuống, ngầm thừa nhận lời của Phong Niệm Hi. Mẹ của cô quả thật là một người phụ nữ rất bí ẩn.
Phong Niệm Hi gật đầu. Tất cả chỉ là suy đoán của cô thôi, giờ thì chỉ biết ngồi săm soi cái miếng ngọc bội trên tay, nhưng cô không hiểu mấy món này, chẳng nhìn ra được gì đặc biệt.
Dù sao thì ở kiếp trước, căn cứ mà họ trú ngụ chỉ là một căn cứ nhỏ, số người có năng lực khác thường cũng chẳng có mấy ai, nên cô chưa từng tận mắt thấy qua.
“Con cũng không rõ, nhưng ý con là, hay mẹ con mình về kinh đô, hỏi ông ngoại thử xem sao. Có khi ông biết gì đó!”
Nghe đến đây, Phong Nhiễm ngả người về phía sau, dựa vào sofa lười, quay đầu sang chỗ khác, gượng gạo nói:
“Mẹ nói mà, nào là tận thế, nào là động đất với siêu năng lực, hóa ra chỉ là cái cớ để cô bé con làm thuyết khách thôi chứ gì!”
Nói xong, đôi mắt thoáng trầm xuống... Cô thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại cha mình và em trai.
Phong Niệm Hi cảm thấy mình đúng là oan ức hơn cả cô Tấm, mẹ cô vừa lý trí vừa dịu dàng, nhưng cái kiểu bình tĩnh này đôi khi thật khiến người khác muốn "lật bàn" (╯°□°)╯︵ ┻━┻. Bao nhiêu công sức dạo đầu dường như đều đổ sông đổ bể hết trơn!
Nhưng mà nhất định phải về kinh đô. Sau tận thế, thành phố này không còn an toàn nữa.
Kiếp trước, cô từng nghe người giúp việc của gia đình trưởng căn cứ nói rằng kinh đô có một vùng đất phong thủy bảo địa nằm ở khu biệt thự ngoại ô. Khu căn cứ Trung Bộ được xây dựng xoay quanh khu vực ấy, nghe đồn Hiệp hội Dị nhân cũng ở gần đó. Đây được xem như mảnh đất tinh khiết cuối cùng trong tận thế. Kiếp này, cho dù phải dùng cách “bắt cóc”, cô cũng phải kéo mẹ mình về kinh đô!
“Tận thế là thật đó! Con thề luôn! Lúc nãy trên đường về, con suy nghĩ cả buổi, mấy ngày nữa ca sĩ mẹ thích nhất sẽ bị bóc phốt nɠɵạı ŧìиɧ rồi bị cư dân mạng ném đá tơi bời. Không tin thì mẹ cứ đợi mà xem!”
Phong Niệm Hi nhíu mày, giọng nói hùng hồn, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang tức giận vì bị mẹ nghi ngờ.
Phong Nhiễm nhìn cô con gái nhỏ nhà mình, đúng là đáng yêu quá đi mất. Trông như con mèo nhỏ đang xù lông vậy. Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của con bé, bà cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn.
“Được rồi, tin con, tin con. Thế này nhé, mấy ngày tới cứ coi như về nhà nghỉ ngơi đi. Để mẹ xử lý công việc ở xưởng thiết kế trước, sau đó mình nói tiếp, được không?” Phong Nhiễm dịu dàng nói.
Bà biết, con gái mình tuy học hành không giỏi, thần kinh có hơi “thép”, nhưng bản tính rất lương thiện, sẽ không nói dối kiểu lòng vòng. Những chuyện như tận thế, bà nửa tin nửa ngờ, còn lại thì cảm thấy khó mà tin nổi.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất luôn á!”
Thấy mẹ dường như đã bị lay động, Phong Niệm Hi không tiếp tục ép buộc nữa. Cô biết, chuyện như trọng sinh, tận thế hay siêu năng lực là thứ khó mà tiếp nhận trong một sớm một chiều. Cô cần cho mẹ mình thời gian.
“Chỉ được cái dẻo miệng! Đi xe lâu như vậy, mau đi tắm rồi ngủ cho ngon. Mấy chuyện tận thế hay gì đó để mẹ tra tài liệu xem sao. Đừng nghĩ nhiều, cứ coi tất cả như một giấc mơ thôi, được không?”
“Dạ, biết rồi mẹ!”
Tận thế năm năm trời, khí hậu bất ổn kinh khủng. Có khi mưa liền mấy tháng, có khi lạnh tới mức tê răng. Các loại thiên tai cứ nối tiếp nhau, phần lớn nguồn nước đều bị ô nhiễm. Nghiêm trọng nhất là nhiệt độ từng tăng lên tới hơn 60 độ, ngay cả nước uống cũng chẳng đủ dùng. Cô đã lâu rồi không được tận hưởng một bữa tắm ra trò.
Phong Nhiễm rời đi. Phong Niệm Hi vui vẻ chạy thẳng vào phòng tắm nhỏ của mình.
“Lalalala ~~~~”
Bọt xà phòng mềm mịn trượt qua làn da mịn màng. Cả phòng tắm ngập tràn hương thơm ngọt ngào. Cơ thể cô ngâm trong làn nước ấm áp, thoải mái đến mức muốn tan chảy.
Cuộc sống tốt đẹp thế này chẳng biết còn kéo dài bao lâu. Thôi thì cứ tranh thủ mà tận hưởng!