“Cạch!”
“Ai thế?”
Giọng nói dịu dàng vang lên khiến Phong Niệm Hi nghẹn ngào. Người mẹ của cô, người từng dịu dàng thanh nhã, lại trở nên cứng cỏi và gai góc trong tận thế chỉ vì muốn bảo vệ cô, chỉ vì muốn cả hai sống tốt hơn.
Nhưng giờ đây, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Cô sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa. Lần này, cô sẽ bảo vệ mẹ!
“Mẹ ơi!”
Từ sau cửa, Phong Nhiễm bước ra, ánh mắt đầy ngạc nhiên khi thấy cô con gái đáng lẽ đang học đại học ở thành phố bên lại đột ngột trở về.
Phong Nhiễm sững người trong giây lát, rồi lập tức nở nụ cười dịu dàng. Bà là một bà mẹ luôn khuyến khích con cái tự khám phá tương lai, đối với những hành động của con gái, bà chỉ đưa ra lời khuyên, còn lại không can thiệp quá nhiều.
Huống hồ, Niệm Hi vốn không phải kiểu người bốc đồng. Đột ngột chạy về nhà, chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra!
“Tự nhiên chạy về, khóc đến nỗi mặt mũi như con mèo nhỏ! Ăn gì chưa? Hay để mẹ nấu cho con bát mì nhé?” Phong Nhiễm không vội truy hỏi nguyên nhân, nếu muốn nói thì kiểu gì con cũng sẽ nói.
“Có! Con muốn ăn hai tô to!” Niệm Hi vừa nín khóc vừa cười, ôm lấy eo mẹ, hít hít cái mũi, nũng nịu nói.
“Được, bao nhiêu cũng có!”
Phong Niệm Hi dính mẹ như cái đuôi, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến. Thỉnh thoảng còn phải ôm eo mẹ làm nũng thêm lần nữa.
Mùi hương thơm phức lan tỏa khắp bếp, khiến Phong Niệm Hi bất giác nuốt nước miếng. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn một bữa tử tế. Ôm chặt eo mẹ, nước mắt cô thấm ướt chiếc áo len lông cừu được cắt may tinh tế.
Phong Nhiễm cảm nhận rõ sự bất thường trong cảm xúc của con gái, trong lòng không khỏi dậy lên những suy nghĩ. Lẽ nào con gái bị bắt nạt ở trường? Hay là bị gã nào lừa tình? Hay còn chuyện gì tệ hơn?
Người mẹ kiêm nhà thiết kế tài ba như bà, với tuyệt chiêu “mì nước thanh đạm,” ai ăn cũng phải khen ngon!
Sau khi lau sạch nước mắt, Phong Niệm Hi vớ lấy đôi đũa, húp mì như chưa từng được ăn trong đời. Hai má phồng lên, ăn lấy ăn để, như thể đã tám trăm năm không được no bụng.
Sụt sụt, húp húp!
Tiếng húp mì vang lên vui tai, hai tô to ăn sạch sẽ, nước mì cũng không còn một giọt. Thậm chí, ngay cả đĩa dưa muối cũng bị quét sạch bóng.
Phong Nhiễm – người được nuôi dạy theo khuôn phép lễ nghi từ nhỏ – chỉ biết đưa tay đỡ trán, thầm nghĩ: Chỉ cần mình không thừa nhận, người ngoài sẽ không biết nhà mình nuôi một chú heo nhỏ. Mình không cho con bé tiền tiêu vặt hay sao mà ăn như kiểu đói khát ba đời vậy? Có nhai không đấy? Ăn kiểu này không sợ nghẹn chết à? Chẳng lẽ chạy về là vì trường hết cơm ăn rồi?
Phong Niệm Hi mãn nguyện ợ một tiếng, ngả người tựa lưng ra ghế, xoa xoa cái bụng tròn căng. Cô thầm thề, trên đời này chẳng có món nào ngon hơn đồ ăn mẹ nấu.
Nhìn dáng vẻ thanh lịch, tao nhã của mẹ, ánh mắt cô thêm phần kiên định. Cô tự nhủ nhất định sẽ không để mẹ phải chịu khổ. Dù cho có là tận thế, hai mẹ con họ cũng phải sống thật hạnh phúc.
Lý do khiến cô không thể chờ thêm mà chạy ngay về nhà là vì cô quá sợ hãi. Cô sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng đẹp trước khi chết. Nhưng cho dù là mơ, cô cũng muốn được nhìn thấy mẹ thêm một lần. Chỉ một lần thôi cũng mãn nguyện!
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, đã mấy tiếng trôi qua, mọi thứ đều chân thật đến không thể tin nổi. Phong Niệm Hi dần chấp nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh.
Cảm xúc phấn khởi gần như nhấn chìm cô. Hai bàn tay nắm chặt run lên không ngừng.
Ông trời đã mở cho cô một cánh cửa. Đối mặt với tận thế sẽ diễn ra sau nửa năm nữa, lần này cô đã có sự chuẩn bị.
“Mẹ ơi, sao mẹ không hỏi con tự nhiên chạy về làm gì? Mẹ như này làm con mất mặt quá!”
Phong Nhiễm ung dung uống trà, nhẹ nhàng đáp:
“Con muốn nói thì tự khắc sẽ nói. Không muốn nói thì tám phần cũng sẽ viện cớ gì đó để lấp liếʍ. Mẹ hỏi làm gì cho phí thời gian nghe con nói dối?”
“...Có lý!”
Hít một hơi thật sâu, Phong Niệm Hi tự nhủ, mấy tiếng chuẩn bị tinh thần đã đủ rồi. Đã đến lúc phải nói rõ với mẹ. Tận thế là chuyện lớn, tiền bạc, vật tư, vũ khí… cô không thể một mình xoay sở, nhất định phải bàn với mẹ.
Cả ông ngoại và cậu mợ mà cô đã lâu không gặp cũng rất quan trọng. Cô cần hàn gắn lại mối quan hệ giữa mẹ và ông bà ngoại.