Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Ông Chủ

Chương 1

Tiếng chuông báo thức đinh tai vang lên không ngừng, đánh thức Chương Vận Nghi.

Cô ngái ngủ nhìn lêи đỉиɦ màn, không muốn chấp nhận hiện thực phũ phàng này. Lật người, cô úp mặt vào gối, chỉ muốn tiếp tục làm đà điểu.

Trong khi đó, các bạn cùng phòng lần lượt ngáp dài rồi dậy, tất bật nhưng vẫn trật tự, xếp hàng rửa mặt.

Trưởng phòng ngủ Đới Giai thấy Chương Vận Nghi vẫn nằm im bất động, tưởng cô chưa tỉnh ngủ nên bèn bước tới bên giường tầng và nhẹ nhàng gọi: “Chương Vận Nghi, dậy đi, sáu giờ rồi.”

Năm lớp 12, giờ tự học buổi sáng bắt đầu lúc 6 giờ rưỡi. Dù mới khai giảng, có thể giáo viên chủ nhiệm sẽ không quá khắt khe, nhưng nếu xui xẻo đi muộn mà bị bắt gặp, nhẹ thì bị mắng vài câu, nặng hơn thì phải đứng phạt.

Vài giây sau, Chương Vận Nghi chống tay dậy với vẻ mặt như muốn buông xuôi cả thế giới, đầu tóc rối bù: “... Tớ muốn chết quá.”

Đới Giai lớn tuổi nhất trong sáu người, vốn quen chăm sóc các bạn, thấy bộ dạng đáng yêu của Chương Vận Nghi thì xoa đầu cô: “Nói linh tinh! Hôm qua còn nhảy nhót vui vẻ mà, mau lên, đừng lề mề nữa, nhanh dậy thôi.”

Ngày hôm qua, Chương Vận Nghi trong cơ thể này vẫn là một học sinh 17 tuổi thực sự, ngoài việc lo lắng vì đống bài tập tiếng Anh chưa làm xong thì không có phiền muộn gì khác.

Thế nhưng, lúc này đây, linh hồn bên trong đã là của một người 27 tuổi.

Nửa đêm tỉnh dậy vì khát, cô nhắm mắt mò xuống giường. Nếu không nhờ thanh chắn trên giường tầng, có lẽ cô đã ngã gãy chân. Cơ thể càng phản ứng nhanh hơn, mồ hôi lạnh túa ra, cô mở trừng mắt. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên sàn, dù ánh sáng trong phòng mờ mờ, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ.

Khung cảnh này không khác gì trong phim kinh dị!

Nếu không nhờ Đới Giai, người nằm giường bên, tỉnh dậy mơ màng hỏi cô có chuyện gì, có lẽ cô đã hét lên vì sợ. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô nằm trở lại, thò tay xuống gối lấy điện thoại. Khi màn hình sáng lên, cô sững người.

Cô tưởng mình đang mơ, vì trước đây cô từng có những giấc mơ còn đáng sợ hơn, như đang trong phòng thi đại học, đối diện với một đề thi mà cô không hiểu gì, đến mức muốn phát điên.

Có lẽ vì cô là kiểu người “ruột để ngoài da”, sau khi giật mình một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô nhủ thầm, ngủ sớm một chút vẫn hơn, không thì ngày mai đi làm lại phải dựa vào cà phê Americano để cầm cự.