Yêu Thầm Em Năm Thứ 10

Chương 3: Chuyện 10 năm trước

Sau khi uống một mũi thuốc an thần, vô số suy nghĩ lại quay về lần gặp gỡ đầu tiên cách đây mười năm.

Đó là một ngày hè nóng bức.

Tiếng ve kêu ầm ĩ đến nỗi nhà trường bắt đầu tổ chức nhân viên nhà trường để bắt chúng.

Bên ngoài nắng nóng lan tràn, đường nhựa nồng nặc mùi. Một số học sinh cho rằng, một cú ngã bình thường có thể gây bỏng cấp độ 3.

Để tránh cho học sinh bị say nắng, các lớp thể dục đã được chuyển về lớp cuối cùng.

Không ít học sinh lưu manh đã lợi dụng thời gian này để thực hiện hành vi tống tiền.

Những người khác là các đội bắt nạt bao gồm các nhóm nhỏ.

Bắt nạt có đủ mọi lý do: không thích, học kém, xấu, ....

Chẳng cần lý do gì chỉ cần nhắm vào ai đó, chúng giống như giòi bám vào xương. Chúng sẽ nhốt người vào nhà vệ sinh hoặc ép người đó vào nhà vệ sinh bất cứ lúc nào. Trong hồ bơi của trường, nếu đi quá xa, thậm chí còn có lời đe dọa lột quần áo và chụp ảnh khỏa thân.

Học tập ở một thị trấn nhỏ không có nhiều lựa chọn như ở một thành phố lớn.

Thị trấn Vân Lai nằm ở một vùng hẻo lánh. Tổng cộng chỉ có bốn trường sơ trung và cao trung. Xác suất gặp được người quen sau khi học xong cấp hai là 50%.

Thư Việt là một đứa trẻ xui xẻo.

Từ sơ trung đến cao trung đều bị bắt nạt.

Lý do là: đẹp trai, học giỏi và được các cô gái yêu thích.

Càng quan trọng hơn – trên người anh mỗi năm lại thêm nhiều vết thương mới.

Khi Thư Việt còn rất nhỏ, cha mẹ anh đã ly hôn và anh được giao cho ba nuôi dưỡng.

Anh chỉ được biết từ họ hàng và hàng xóm rằng mẹ anh từng là một thiếu nữ giàu có và bà kết hôn với cha anh mà không hề do dự, bất chấp sự phản đối của gia đình.

Ba anh bất quá chỉ có một vẻ ngoài đẹp đẽ, cùng miệng lưỡi quá khéo léo xoay mẹ anh vòng vòng.

Sau khi sinh ra anh, bản chất thật của ông ta bắt đầu bộc lộ.

Một người đàn ông nóng nảy, một kẻ say rượu và cờ bạc, bạo hành gia đình, làm trai bao, ...

Thư Việt không thể nghĩ ra một người nào độc ác hơn cha mình, cho đến khi anh gặp phải nhóm bắt nạt.

Giống như ba anh, tính cách của chúng đã trở nên vặn vẹo và mục nát từ tận xương, và chúng chẳng khác gì những con quái vật đội lốt con người.

Trong giờ thể dục, sau khi chạy được ba vòng, giáo viên thể dục thổi còi tập hợp và để mọi người tùy ý hoạt động.

Thư Nhạc không có nhiều bạn bè, trong lúc anh đang định quay lại phòng học làm bài tập hôm nay, vừa đến phòng học, cậu đã bị ba người chặn lại.

Những gì xảy ra tiếp theo cũng giống như những gì đã xảy ra ở trường sơ trung.

Chúng kéo anh đến bãi rác của trường, nơi không có camera.

Nhìn thấy sự việc đó, dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả các học sinh khác đều nhanh chân chạy đi, làm gì quan tâm đến việc đi quản.

“Đưa cho tiền, thì tao không đánh mày, còn nếu không thì... như cũ.” Kẻ bắt nạt cầm đầu có đôi mắt đôi tam bạch ác độc, trên tóc xịt keo mùi hăng gay gắt, hút thuốc lá, nhìn anh với ánh mắt khinh thường.

“Lão đại nói đúng, lần này ít nhất phải cho bọn tao 100 tệ!”

“Nhìn nó nghèo đến mức nào. Mẹ nó bỏ trốn, còn ba nó bị bắt vì làm trai bao. Hahaha, mày có tiền sinh hoạt không? Không phải là đi làm vịt đó chứ”Vịt đồng âm với trai bao.

“Nó làm gì có tư cách làm vịt. Nó chỉ có cái mặt. Cho tao xem thử của mày xem có lớn không, hahaha!”

“Ngọa tào, mày cũng quá biếи ŧɦái đó chứ.”

Chúng cười và nhìn anh ta như nhìn một món đồ chơi.

Thư Việt im lặng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đàn kiến

đen đang mang thức ăn trên mặt đất.

Anh đã quá quen và cũng không muốn phản ứng gì với những lời này.

Nhưng đối với những kẻ bắt nạt, sự im lặng không chỉ là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ hơn mà còn là ngòi nổ khơi dậy cơn giận.

Khi chúng thấy anh không có phản ứng gì, tên Từ đại đầu thả điếu thuốc xuống, dùng hết sức lực đá vào bụng Thư Việt.

Trên người anh vẫn còn những vết bầm tím do bị cha bạo hành đêm qua. Bị Từ đại đầu đá khiến anh cuộn tròn đau đớn.

Nếu một người đã đá, thì làm sao những kẻ khác có thể chịu để im?

Chúng lột đồ của Thư Việt, cuối cùng chỉ lục được 5 tệ rồi ném xuống đất khinh bỉ.

Từ Đại Đầu mắng: “Được rồi, năm tệ, quá xấu hổ! Đồ mồ côi!”

Sau đó, hắn đá vào lưng Thư Việt.

Những vết thương chưa lành vỡ ra và rỉ máu, nhuộm đỏ bộ đồng phục học sinh màu trắng.

Thư Việt ôm bụng dưới, đau đến không nói nên lời.

Vô số đôi chân đá và bước, nhấc lên và rơi xuống.

Kẻ bắt nạt la hét, chửi bới và tìm mọi cách để trút giận lên anh.

Thư Việt bị đá mạnh vào lưng, trúng vào xương sống.

Cuối cùng anh ta hét lên đau đớn ngoài tầm kiểm soát.

Nghe thấy tiếng hét đau đớn của anh, những kẻ bắt nạt càng trở nên phấn khích hơn, cường độ và tốc độ tiếp đất của chúng tăng lên theo cấp số nhân.

Khi bọn chúng đánh anh đến mệt, Từ Đại Đầu ngồi xổm xuống, túm tóc Thư Việt, chế nhạo: “Buổi tối mày ngủ WC đi, thích nhà vệ sinh nữ hay nhà vệ sinh nam? Ai da, thiệt là tiện nghi cho mày ha... .”

Từ Đại Đầu chưa kịp nói xong, một hòn đá đã đập vào hắn.

“Ai?!” Chúng lập tức cảnh giác.

“Đứa nào không có mắt!” – Từ đại đầu mắng to.

“Cô nãi nãi của mày!” Một giọng nữ từ trong tường truyền đến.

Cô gái bất ngờ xuất hiện, ngồi xổm trên tường, hút thuốc và áo khoác đầy hình vẽ bậy. Một mái tóc đỏ điên cuồng lộ ra, không hề có ý che giấu, vẻ ngoài còn vô tư hơn bọn họ.

Lúc đầu mới thấy cô thì nghi hoặc nhìn, nhưng khi nhìn thấy tên trên huy hiệu trường mà cô mang trong túi đeo chéo, vẻ mặt của chúng đột nhiên thay đổi. Trên mặt ẩn ẩn sợ hãi.

Cô gái tóc đỏ hút xong điếu thuốc, nhảy khỏi tường, xắn lại áo khoác đồng phục, kiêu ngạo bước tới: “Nghe nói có mấy đứa ất ơ thường không làm gì ở gần bãi rác nhóm để đánh bắt nạt người khác? Tụi mày nhìn như mấy con chó gầy gò, đáng hổ thẹn, thật mất mặt. Sau này chắc chỉ là lũ đầu đường xó chợ, bị cảnh sát gông cổ, thấy sống vậy kiêu hãnh lắm sao?”

Nói xong, xung quanh im lặng.

Tên cầm đầu nhóm bắt nạt đã nghe đến tên cô từ lâu, khi thấy cô chỉ có một mình, hắn bắt đầu lên kế hoạch. Hắn nháy mắt với mấy thằng đàn em.

Thư Việt không muốn cô gái xa lạ này dính líu vào, muốn để cô ấy đi: “Nơi này cô không cần lo lắng…”

Anh nằm trên mặt đất, nói năng yếu ớt, cũng không hề có người coi trọng anh.

Cô gái tóc đỏ lại châm điếu thuốc, qua làn khói không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Từ đại đầu và các mấy thằng đàn em nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

Chúng nhặt dụng cụ trong tay và chậm rãi đi về phía cô.

Cô gái không vội lấy điện thoại nắp gập ra mà thay vì gọi điện lại bật bài “Good Luck” và giận dữ hét lên: “Các huynh đệ, tụi nó muốn đánh chị!”

Đột nhiên, một đám học sinh cuối cấp khỏe mạnh từ trên tường nhảy xuống, chưa kể kích thước của họ, thực tế có hơn hai mươi người.

“Chị Tương, chị muốn giải quyết thế nào?” Một nam sinh thấp lùn mặc đồng phục học sinh giống cô lúng túng nói.

“Cứ đánh bọn chúng cho đến khi chúng giống cậu kia. Chúng ta cũng không phải là xã hội đen.” Cô gái tóc đỏ nói xong liền khéo léo thổi ra một vòng khói.

Người mà cô gọi ngay lập tức nhận ra ý của cô và ép những kẻ bắt nạt.

Lúc này Từ Đại Đầu và bọn đàn em mới nhận ra, chúng sợ hãi muốn chạy về phía sau nhưng đã bị chặn lại.

Nửa phút sau.

Tiếng kêu cứu, tiếng kêu đau đớn và tiếng la hét phát ra từ bãi rác.

Trộn lẫn với tiếng nắm đấm va vào da thịt, các học sinh nghe thấy động tác không dám lại gần chút nào.

Thư Việt đối mặt với bầu trời.

Một nửa khuôn mặt của anh dính đầy máu.

Anh nghe thấy cô gái tóc đỏ vỗ vai anh, thả một trăm tệ xuống và nói: “Lần sau nếu chúng dám đến gặp anh thì đến cao tam ban sáu tìm tôi. Tôi tên là Hướng Tinh Lạc.”

Tôi tên là Hướng Tinh Lạc.

Hướng Tinh Lạc.

Cô không biết rằng một câu nói thản nhiên đã trở thành chấp niệm 10 năm của Thư Việt.

Một trăm nhân dân tệ còn sót lại đã được anh gấp vào túi bảo vệ sau khi cô tan trường, anh cho vào cặp và đeo bên mình.

Kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Anh đến làm việc tại quán cà phê Internet đen nơi cô hay chơi điện tử.

Anh không phàn nàn ngay cả khi chỉ được trả năm trăm tệ một tháng. Anh ấy đứng ở quầy lễ tân rồi đợi cô hoặc những người chơi game cùng cô ấy đến và nói điều gì đó với anh ấy.

“Sạc thẻ.”

“Anh bạn, giúp tôi đổi máy tính mới.”

“Tôi muốn mì hải sản và Coke, nhanh lên.”

Cô đến rồi đi, xung quanh luôn có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ. Một kỳ nghỉ hè của anh đều tiêu hao ở đây.

Anh cũng muốn được gần gũi với cô.

Cố gắng xem kỹ năng anh hùng của nhân vật, ghi nhớ thời gian hồi chiêu và bổ sung năng lượng kịp thời, học hỏi nhận thức và chơi.

Chung quy không kịp.

Anh có thể dễ dàng lọt vào top 5 của lớp trong bài kiểm tra đọc, nhưng anh ấy không thể so sánh với tài năng của Hướng Tinh Lạc.

Sau kỳ nghỉ hè.

Cô lấy bằng tốt nghiệp cao trung và đáp máy bay rời thị trấn Vân Lai.

Và anh ở lại, mà không có cô.

Cho đến khi anh đạt được gần 700 điểm trong kỳ thi đại học và chạy đến thành phố nơi cô đang ở.

Kể cả khi giấy nhập học bị bố xé nát và một chiếc xương sườn bị đá gãy trong lúc bị đánh đập, anh cũng không quan tâm.

Anh muốn nhìn thấy cô ấy.

Nhưng chung quy anh vẫn không đến được...