Một cô gái chơi điện tử tài năng sinh ra ở tuổi mười bảy và giải nghệ danh dự ở tuổi hai mươi lăm.
Bây giờ, hai năm sau khi giải nghệ, cô vẫn có rất nhiều người hâm mộ theo dõi.
Hồ Đào nghĩ rằng nếu người hâm mộ của Hướng Tinh Lạc biết cô (HTL) mua nhà cho cô(HĐ) thì chắc chắn họ sẽ ghen tị đến chết mất.
Hướng Tinh Lạc liếc nhìn Hồ Đào đang nhấm nháp niềm vui to lớn của mình, vốn muốn trêu chọc cô ấy vài câu rốt cuộc lại bị niềm vui của Hồ Đào lây nhiễm, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Cô luôn rộng lượng với bạn bè, đằng này lại là Hồ Đào, người mà cô đã cùng lớn lên.
Bạn bè của cô tuy nhiều, đi đi đến đến tuy nhiều, thế nhưng bao năm cũng chỉ có Hồ Đào. Cô đi một vòng lớn, mỗi khi ngoảnh lại vẫn thấy Hồ Đào ở đó, động viên, an ủi cô.
Giao thông bị ùn tắc gần ba mươi phút cuối cùng cũng được giải tỏa.
Các cô lái xe qua đoạn đường tắc nghẽn nhất và cuối cùng cũng đến được đoạn đường được đánh dấu màu xanh trên map.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Chân ga của chiếc Wrangler màu đỏ nhẹ nhưng ồn ào, lao vào bờ sông của thị trấn với tốc độ tối đa trong giới hạn tốc độ cho phép.
Trước khi cô có thể nhìn thấy đầy đủ cổng vòm mang tính biểu tượng của thị trấn, một vụ nổ bất ngờ xảy ra từ phía sau xe.
Hồ Đào sợ hãi đến mức nắm lấy tay vịn và giữ chặt.
Vô lăng sắp mất kiểm soát nên Hướng Tinh Lạc đã kịp bám chặt, nhả chân ga và để xe giảm tốc độ một cách tự nhiên.
Cuối cùng, giống như con bò già mệt mỏi bên bờ ruộng, chiếc Wrangler màu đỏ từ từ dừng lại ở làn đường khẩn cấp.
Hướng Tinh Lạc vội vàng xuống xe nhìn xem.
Hồ Đào run rẩy ôm cô mèo của Hướng Tinh Lạc xuống xe, sợ nó sẽ tự động bốc cháy khó hiểu giống như trong phim.
“Chết tiệt, ai lại ngu ngốc đến mức ném đinh trên đường cao tốc? Không phải là ngu ngốc sao! Đáng lẽ nên đem tên ném đinh này vứt xuống sông cho hắn biết. ĐCM nhà mày.”
Hồ Đào: “...”.
Cô không thể tin được nhiều năm như vậy công phu mắng chửi người khác của Hướng Tinh Lạc chỉ có tăng chứ không có giảm. Cậu có thể phối hợp khả năng mắng chửi này để tìm người kéo xe hay không?
Thật sự là nhờ sự phù hộ của ông nội Mao mà loại người rác rưởi này mới không bị đánh.
Hướng Tinh Lạc chửi xong, quay đầu nhìn Hồ Đào: “Cậu xem, ở nơi tồi tàn này chúng ta có thể bắt taxi được không?”
Một cơn gió mùa đông mát lạnh thổi qua.
Hai người gọi dịch vụ sửa xe. Các cô tăng giá gấp ba lần nhưng vẫn không có ai nhận đơn.
“Quên đi, đợi xe kéo tới đã.” Hướng Tinh Lạc sốt ruột lấy ra một điếu thuốc, đi về hướng gió bật lửa.
Hồ Đào thở dài: “Chỉ là xẹp lốp thôi, có gì phải lo lắng? Nhìn con gái của cậu đi, nó bình tĩnh hơn cậu nhiều, thậm chí còn không hét lên.”
“Nó nặng hai mươi cân, cậu thả nó xuống đi.”
Hồ Đào nghe thấy cân nặng liền lẩm bẩm: “Mình có cảm giác như đang vác một bao gạo. Mình còn tưởng do cái l*иg nặng.”
Hồ Đào đặt mèo xuống rồi đi đến bên cạnh. Hướng Tinh Lạc: “Hút hai điếu thuốc đi.”
Khói trắng phả ra, làm mờ đi nửa khuôn mặt của cô, khiến cô trông càng lạnh lùng tàn nhẫn, giống như một thanh đao tao nhã có thể đâm vào tim người ta bất cứ lúc nào.
Hồ Đào thuyết phục đưa kẹo cao su trong túi cho cô: “Đây, vị bạc hà.”
Chỉ cần có kẹo cao su vị bạc hà, Hướng Tinh Lạc mới có thể bớt hút thuốc.
“Cám ơn.” Hướng Tinh Lạc nhận lấy.
Hai người nhai kẹo cao su rồi nhìn vào khoảng không tối tăm.
Ánh trăng có màu vàng, giống như quả trứng chiên vàng hai mặt trong nồi, phần hơi cháy là các sắc thái khác nhau, xung quanh lấm tấm những ngôi sao, giống như một nắm muối rắc lên trên. Đây là một nơi nhỏ bé và yên tĩnh, trong bầu trời đêm không bị ô nhiễm, có thể nhìn thấy rõ ràng từng hạt muối lấp lánh, như thể có thể đưa tay ra và nhặt lên.
Trên đường cao tốc không có một chiếc ô tô nào qua lại. Một bên là ngọn núi với thảm thực vật tươi tốt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót líu lo. Bên dòng nước, ánh bạc chiếu rọi trên mặt sông, ánh sáng lấp lánh tựa như lá vàng bị xé thành từng mảnh rắc xuống.
Thật hiếm khi các cô có thể tận hưởng sự yên tĩnh và thư giãn vào lúc này.
Hồ Đào nhìn chằm chằm vào cây cầu cách đó không xa, dường như có một bóng đen bên bờ sông.
Gầy gầy, cao cao, thật trông giống như có người đứng đó.
Cô lấy điện thoại ra và dùng camera zoom 50x để xem.
Hướng Tinh Lạc tưởng cô đang quay cảnh đêm nên hơi bước sang một bên để tránh tàn thuốc rơi xuống khiến cảnh quay trở nên khó coi.
Không ngờ Hồ Đào mới hút được nửa điếu thuốc lại đột nhiên chửi thề một câu.
Hướng Tinh Lạc không hiểu chuyện gì: “Điện thoại hết pin?”
Cô đang cầm điếu thuốc, định đi lấy pin dự phòng cho Hồ Đào.
Hồ Đào tóm lấy cô, vẻ mặt chuyển sang hoảng sợ: “Đến xem có phải người này muốn tự tử không?”
Hướng Tinh Lạc bị khơi dậy tính tò mò, cô dập điếu thuốc đang hút dở, nghiêng đầu nhìn trên màn hình phóng to.
Trên bãi sông được chiếu sáng bởi ánh trăng, các điểm ảnh mờ có thể tạo ra hình bóng con người, trông giống như hình bóng trong một bức tranh. Xương của người đó cân đối hoàn hảo, đầu nhỏ, vai hẹp, eo hẹp và đôi chân dài không thể che giấu được ngay cả khi mặc quần rộng.
Người đó từng bước chậm rãi bước xuống sông, mặt sông gợn sóng, làm vỡ tung lớp giấy bạc. Những tia sáng đó phản chiếu lên cơ thể anh, như được phủ một lớp ánh sáng mỏng, phác họa nên đường nét gầy gò của anh. Trên màn hình, người đàn ông có cảm giác cô đơn, tĩnh mịch.
“Này, không phải anh ta muốn câu cá phải không?” Hồ Đào gãi đầu: “Dùng điện thoại phóng to xem có cần câu nào bên bờ sông không... đcm!”
“Đcm!”
Cả hai cùng đồng thanh chửi thề. Đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
Vừa nhìn bóng đen, thân ảnh kia bỗng thẫm xuống nước, phần thân trên còn sót lại trên mặt nước bỗng chìm xuống nước, chỉ còn lại những gợn sóng lan ra phía ngoài. Hai người nhìn nhau.
“Gọi 120!”
“120!”