Xuyên Thành Tra A Bị Mềm O Xinh Đẹp Đánh Dấu

Chương 11

“Đói rồi sao?”

Hoa Chi lúng túng đáp:

“Trong bếp có đồ ăn thừa không ạ? Em ăn tạm một chút là được rồi.”

Tối qua, cô không làm gì để ân nhân vui, sáng nay lại cố ý nói những lời mập mờ khiến ân nhân khó xử. Cô không xứng đáng có bữa sáng.

Nếu gặp phải một chủ nhân khắt khe hơn, đừng nói đến việc có một căn phòng riêng, chỉ cần có một góc thảm rách để ngủ cũng đã là ân huệ lớn.

Kha Dung định nói gì đó, nhưng Tạ Thời Miên đã nhíu mày:

“Lên đây ngồi ăn. Nhà họ Tạ không đến mức để em phải nhịn đói.”

Hoa Chi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không thể tin nổi. Kha Dung đành kéo cô bé ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tạ Thời Miên.

Ngồi ăn ở bàn… Đã bao lâu rồi Hoa Chi không được ngồi đường hoàng ở một bàn ăn như thế này?

Cô là một đứa con ngoài giá thú bị gia tộc khinh rẻ, là bóng tối trong danh phận của mẹ mình – một họa sĩ đường phố nghèo khổ, từng phải nhờ sự “cứu trợ” của một tài phiệt địa phương để sống. Sau đó, bà bị biến thành tình nhân, trở thành vết nhơ cả đời không thể gột sạch.

Mẹ của Hoa Chi, cả đời chỉ quan tâm đến hội họa, gần như bỏ mặc cô. Để có được một chai dinh dưỡng kém chất lượng, cô từng bị anh chị em dòng chính ép phải xuống hồ băng giữa mùa đông để nhặt lại đồ chơi cho họ.

Giờ đây, bàn đầy ắp món ăn ngon lành này, ngay cả những đứa con dòng chính của gia tộc cô cũng chưa từng được hưởng.

Tạ Thời Miên nhìn Hoa Chi, nhẹ giọng nói:

“Ăn nhiều một chút, lớn mới nhanh.”

Hoa Chi dùng thìa xúc đầy súp đặc trên đĩa bạc, vội vã đưa vào miệng, vừa ăn vừa bật khóc.

“Không ai tranh với em đâu, ăn từ từ thôi.”

Tạ Thời Miên nhìn thức ăn trên bàn mà mất hết hứng thú. Cô vốn định xin quản gia một tách cà phê để tỉnh táo.

Quản gia lại nhíu mày, đáp:

“Cà phê đắng lắm, không thích hợp để uống.”

Tạ Thời Miên như muốn hồn lìa khỏi xác:

“Đời tôi còn đắng hơn cà phê nữa mà.”

Quản gia: “……” Xin cô đừng nói những lời kỳ lạ nữa.

Hoa Chi gần như ăn sạch đồ trên bàn. Sau đó, cô xoa bụng tròn vo, bất giác đánh một cái ợ đầy thỏa mãn.

Cô vội vàng đưa tay che miệng, trông vô cùng ngượng ngùng.

Hành vi này thật thất lễ, ân nhân chắc chắn sẽ không thích.

Thứ đồ ăn mà cô coi như bảo vật, trong mắt ân nhân lại chẳng có chút hấp dẫn nào. Cô biết ân nhân chắc đã quá quen với những món cao cấp như thế này rồi.

Đến trưa, Kha Dung dẫn theo một nhóm thợ may chuyên làm trang phục hoàng gia bước vào biệt thự. Cô ta cẩn thận mở hộp, để lộ những bộ sườn xám và váy áo tây phương tinh xảo bên trong.

Tạ Thời Miên ngồi tựa trên ghế mềm, mắt lướt qua báo cáo hợp tác từ các đối tác trên quang não, rồi liếc nhìn về phía Hoa Chi:

“Em đi thử đi.”

Cô bé mèo nhỏ đang nằm cuộn trên đùi cô để chợp mắt, đôi tai như dựng thẳng lên khi nghe câu nói ấy.

“Ân nhân?”

Tạ Thời Miên bật cười, xoa nhẹ đầu cô bé một cái.

“Đừng gọi tôi là ân nhân nữa. Tôi tên là Tạ Thời Miên. Giữa chúng ta, không cần phải xa cách thế.”

Cầu xin em, sau này đừng gϊếŧ tôi.

Hoa Chi lắc đầu mạnh như trống bỏi:

“Ân nhân chính là ân nhân. Tiểu thư chính là tiểu thư. Em không dám gọi thẳng tên.”

Nếu là ở gia tộc trước đây, chỉ cần cô nói sai một chữ thôi cũng sẽ bị ăn tát.

Đôi mắt xanh thuần khiết, trong sáng của cô bé nhìn chằm chằm khiến vành tai Tạ Thời Miên bất giác đỏ lên. Cô vội vàng chuyển đề tài:

“Đi thử đồ đi.”

Dáng người của Hoa Chi rất đẹp. Dù gầy nhưng không đến mức trơ xương, lại đủ đầy để mặc vừa những bộ sườn xám và váy ôm sát.

Mỗi lần thay một bộ, đôi mắt cô bé lại ngập nước, e dè nhìn về phía Tạ Thời Miên để xin ý kiến.

Mèo nhỏ hóa thành búp bê.

Tạ Thời Miên cảm thấy sở thích cá nhân của mình đang dần bị kích động.

Hoa Chi mặc một chiếc sườn xám đuôi cá màu trắng ngọc, nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt cô. Đôi tay nhỏ run rẩy chạm vào lớp vải cao cấp mà cô ấy chưa từng dám mơ chạm tới.

“Thật sự đẹp sao? Em thấy có hơi quá mức…” Gương mặt cô đỏ bừng, trông như một quả táo chín mọng.

Cả đời cô chưa bao giờ mặc bộ quần áo nào đẹp đến thế. Người trong gương gần như không còn là cô nữa.

Tất cả những điều này đều là nhờ ân nhân.

Thậm chí, ân nhân chưa từng yêu cầu cô phải trả giá gì.

Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?

Giọng Tạ Thời Miên khàn khàn, đáp:

“Đẹp lắm, tôi rất thích.”

Cô kéo Hoa Chi đang mặc chiếc sườn xám đuôi cá vào lòng. Đôi giày cao gót 6cm làm đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô bé cong lên, từng đường gân trên mu bàn chân hiện rõ.

Đôi chân xinh đẹp ấy, tối qua từng khẽ móc lên bắp chân của Tạ Thời Miên.

Cô từng học múa ba lê, nên hoàn toàn không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn từ một đôi chân đẹp với mu bàn chân cong hoàn mỹ.

Đôi bàn chân của Hoa Chi giống hệt phần đệm thịt mềm mại màu hồng của chú mèo Ragdoll ngày xưa cô nuôi.

“Chi Chi nhà chúng ta thật xinh đẹp.”

Ánh mắt Tạ Thời Miên nhìn cô bé như đang chiêm ngưỡng một con búp bê đẹp nhất thế gian.

“Nhưng vẫn thiếu một thứ.” Tạ Thời Miên tháo chiếc nhẫn từ tay mình ra, mỉm cười:

“Ngón tay em trông trống trải quá.”

Chiếc nhẫn bằng ngọc dương chi, còn mang hơi ấm từ tay Tạ Thời Miên, được cô đeo vào ngón trỏ của Hoa Chi.

Trên chiếc nhẫn khắc một bông hoa quỳnh nhỏ nhắn, tinh xảo.

Ngón tay của Hoa Chi khẽ run lên khi cảm nhận được hơi nóng từ chiếc nhẫn.

“Chiếc nhẫn này quý giá quá.” Cô bé mèo nhỏ ngạc nhiên, ngước lên nhìn Tạ Thời Miên với vẻ mặt sững sờ, vừa vui mừng vừa e dè.

Tạ Thời Miên bật cười trước vẻ đáng yêu của cô:

“Em là người của tôi. Đừng có nhỏ nhen thế, chút đồ này chẳng đáng là gì.”