Cơn mưa ngoài trời nặng hạt hơn khi Đoàn Ân rời khỏi phủ Nhϊếp chính vương. Chiếc áo lụa trắng mỏng manh dính chặt vào người nàng, từng sợi tóc đen ướt đẫm bết vào gương mặt tái nhợt. Nàng không mang theo ô, cũng không cho tùy tùng đi theo, cứ thế từng bước chậm rãi giữa màn mưa xám xịt.
“Đây là lần cuối cùng ta đến tìm hắn. Haha vẫn như cũng hắn chả thèm nhìn ta một cái.”
Lời nói như găm sâu vào tim nàng, như một lời nhắc nhở bản thân phải cắt đứt mọi si tình ngu xuẩn từ kiếp trước. Nước mưa hòa lẫn cùng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má. Đoàn Ân ngẩng đầu nhìn lên trời, tự cười giễu chính mình.
"Đoàn Ân, ngươi thật đáng thương."
Đường phố vắng lặng, mưa lạnh như muốn nuốt chửng thân thể mỏng manh của nàng. Nàng bước qua từng con hẻm nhỏ, bước chân vô định. Chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân trống rỗng như lúc này.
Tại phủ Nhϊếp chính vương.
Lý Tuấn đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm tư nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần trong màn mưa. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh, hắn lại thu hồi ánh mắt, quay lại bàn làm việc.
Bát canh gà đặt trên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút. Hắn lướt qua nó bằng ánh mắt lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại có chút gì đó không yên.
"Thật là buồn cười." Hắn cười nhạt, tự nói với chính mình. "Nàng ta lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Lý Tuấn từ lâu đã quen với những màn bày trò của Đoàn Ân. Nàng là người dai dẳng, phiền phức, là nỗi bận tâm hắn không muốn nhìn thấy. Thế nhưng, hôm nay... có gì đó rất lạ.
Ánh mắt của nàng, giọng điệu bình tĩnh của nàng, và câu nói cuối cùng trước khi rời đi khiến lòng hắn khẽ gợn sóng.
"Lần cuối cùng?" Lý Tuấn lặp lại lời nàng trong đầu, đôi mắt thâm trầm dần hiện lên tia nghi hoặc.
Phủ công chúa.
Đoàn Ân trở về trong bộ dạng ướt sũng. Nguyễn Thanh vừa nhìn thấy liền hoảng hốt chạy đến, vội vàng kéo nàng vào trong phòng.
"Công chúa, người đi đâu mà lại thành ra thế này?" Nguyễn Thanh vội vàng lấy khăn lau khô tóc cho nàng, giọng trách móc đầy lo lắng.
Đoàn Ân ngồi im lặng trên ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt. Hơi lạnh từ bộ đồ ướŧ áŧ xộc vào người nàng, nhưng nàng chẳng mảy may để tâm.
"Thanh tỷ, ngươi còn nhớ lúc ta bốn tuổi không?" Nàng bất chợt hỏi.
Nguyễn Thanh khựng lại, đôi tay cầm khăn cũng dừng giữa không trung. "Sao tự nhiên công chúa lại nhắc chuyện đó?"
Đoàn Ân cười nhạt, đôi mắt dần ngân ngấn nước. "Năm đó, ta nhìn thấy mẹ chết ngay trước mắt. Người ta đẩy bà xuống nước, bà ôm bụng kêu cứu, nhưng không ai đến. Ta thì bị kéo đi, bịt chặt miệng để không thể hét lên."