Ai Dám Bắt Nạt Con Tin Đại Uyên Ta, Công Chúa Đại Uyên Sủng Phu Cuồng Chiến

Chương 7: Tâm Bệnh

Cánh cửa khép hờ kẽo kẹt một tiếng nhỏ, Hoa Dao nhẹ nhàng bước ra, bóng dáng nhỏ nhắn lọt thỏm giữa màn đêm tĩnh mịch. Ánh trăng mờ ảo hắt qua song cửa sổ, chiếu lên gương mặt non nớt thoáng nét u sầu. Vừa rồi, sau khi thăm mẫu hậu xong, trái tim bé nhỏ của Hoa Dao như bị bóp nghẹt. Mẫu hậu nằm trên giường, gầy yếu và xanh xao, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ mong manh.

Hoa Dao chưa hiểu tâm bệnh là gì, nhưng nàng thấy mẫu hậu buồn lắm, khác hẳn với ngày xưa. Mẫu hậu từng xinh đẹp, hay cười, giọng nói ấm áp như nắng mặt trời. Vậy mà giờ đây, bà chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt của chính mình.

Hoa Dao bước từng bước nhỏ trên con đường lát đá lạnh lẽo. Đá lạnh làm chân Hoa Dao hơi buốt, nhưng nàng không quan tâm. Trong lòng Hoa Dao đang buồn hơn nhiều. Nàng nhớ những lúc được mẫu hậu ôm vào lòng kể chuyện, nhớ những ngày cùng mẫu hậu chơi đùa trong vườn, học viết, học vẽ… Giờ đây những kỷ niệm vui vẻ ấy cứ như những hạt pha lê, mong manh dễ vỡ.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương hoa dạ lan – loài hoa mẫu hậu thích nhất. Hoa Dao dừng lại bên khóm dạ lan trắng muốt, cúi xuống ngửi. Hương hoa thơm quá, nhưng sao Hoa Dao lại muốn khóc: “Mẫu hậu ơi, người mau khỏe nhé!” Nàng thầm thì, nước mắt lăn dài trên má.

Hoa Dao nhớ lời thái y nói với phụ hoàng, rằng mẫu hậu ốm nặng lắm: “Nếu cứ thương tâm như vậy thì khó mà nói được.” Hoa Dao không hiểu “khó mà nói được” nghĩa là gì, nhưng nàng thấy sợ.

Hoa Dao cứ đứng đó mãi, nghĩ về mẫu hậu, nhớ những lúc mẫu hậu cùng nàng cùng chơi đùa. Xung quanh yên tĩnh lắm, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc. Bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây trong vườn thượng uyển. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

"Dao Dao?"

Hoa Dao giật mình quay lại. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhận ra bóng dáng quen thuộc của Tử Dương, người bạn thanh mai trúc mã, là con trai của Vương gia Lễ An. Tử Dương năm nay mười tuổi, lớn hơn Hoa Dao hai tuổi. Cậu sở hữu một vẻ đẹp tựa như ngọc, làn da trắng mịn, đôi mắt đen láy sáng long lanh như những vì sao trên trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào luôn nở nụ cười ấm áp. Mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, càng làm tôn lên vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã của cậu. Tử Dương mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, thêu hình núi non tinh xảo, toát lên vẻ quý phái, sang trọng.

Nhìn thấy Hoa Dao đang mặc nam trang, Tử Dương không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười hỏi: "Muội vừa đi thăm mẫu hậu xong à?"

Người trong cung hầu như ai cũng biết Hoa Dao thường xuyên mặc đồ con trai. Từ khi ca ca của nàng, Thái tử Triệu Tử Mặc qua đời vì bệnh nặng hai năm trước, mẫu hậu suy sụp tinh thần, ngày đêm nhớ thương con trai. Hoa Dao và Thái tử là một cặp song sinh, dung mạo có nét tương đồng. Vì muốn an ủi mẫu hậu, Hoa Dao đã xin phép phụ hoàng cho mình được đóng giả làm ca ca, mong sao có thể xoa dịu nỗi đau mất con của mẫu hậu. Phụ hoàng thương con gái, cũng thương Hoàng hậu nên đã đồng ý.

Hoa Dao gật đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Dạ, muội vừa thăm mẫu hậu xong."

Tử Dương tiến lại gần, ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Dao. Cậu nhận ra nét u buồn trên gương mặt nàng, hiểu được nỗi đau mà nàng đang phải chịu đựng. Tử Dương và Hoa Dao chơi thân với nhau từ nhỏ, thân thiết như hình với bóng.