Trong lòng Trình Triệt tự nghĩ, mình đã là người trưởng thành, có thể đeo mặt nạ thật tốt, và thể hiện ra nụ cười vừa phải, đúng lúc nhất.
Đỗ Thời Phong thoáng ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười bất ngờ của Trình Triệt. Trước đây khi anh còn nằm trên giường bệnh, Đỗ Thời Phong không cảm thấy anh có gì đặc biệt.
Người đẹp, Đỗ Thời Phong đã gặp qua không ít, nhưng nụ cười thoáng qua của Trình Triệt vừa rồi khiến anh ta lập tức hiểu ra tại sao anh lại làm trong giới giải trí. Đây đúng thật là “trời sinh để ăn chén cơm này.”
“Trên đầu còn khâu vết thương, ba ngày tới đừng gội đầu. Mỗi ngày sẽ có y tá đến thay thuốc. Chỉ cần chăm sóc cẩn thận, những đường khâu này sẽ dần hòa vào làn da của cậu.”
Đỗ Thời Phong căn dặn thêm, rồi ngừng lại một chút, như nhớ đến nghề nghiệp của Trình Triệt.
“Đừng lo, vết thương này được khâu rất tốt. Nếu chăm sóc kỹ, sẽ không để lại sẹo.”
Vì để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra, Trình Triệt vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm ba ngày nữa.
Trình Triệt cảm thấy thật chán nản, ở bệnh viện thì có thể làm gì đây?
Còn phải ở lại ba ngày nữa. Nghĩ một lúc, anh quyết định hủy đơn đặt hàng bộ sách đỏ thẫm hôm qua trên Đào Bảo vì đơn hàng giao quá chậm.
Sau đó, anh mở ứng dụng giao hàng trong thành phố, đặt sách từ hiệu sách gần đó để tiết kiệm thời gian.
“Ít nhất cũng có việc để làm trong ba ngày.” Trình Triệt tự nhủ. Nghĩ thêm chút nữa, anh mở một diễn đàn học thuật, tìm mục chia sẻ đề thi IELTS, rồi mua ngay một bộ. Sau đó, anh đi xuống sảnh tầng một bệnh viện, tìm một quầy photocopy để in toàn bộ đề thi ra.
“Xong!” Trình Triệt trả tiền, ôm một xấp bài thi lớn quay lại phòng bệnh.
Khi đi ngang qua trạm y tá, anh rõ ràng cảm nhận được không khí đột nhiên yên ắng lại. Những y tá vừa trò chuyện khí thế ngất trời bây giờ đều im bặt.
“Chắc chắn là đang nói xấu mình đây.” Trình Triệt nghĩ thầm, nhưng cũng không quan tâm.
Rồi từ phía sau, anh nghe một y tá khẽ nói:
“Không thể phủ nhận, gương mặt của anh ta thật sự rất đẹp.”
Ồ, hóa ra là đang khen mình! Trình Triệt cười hì hì trong lòng, cố ý tỏ vẻ như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng về phòng bệnh.
“Xấu xí thì liệu kim chủ có thể đổ tiền ra được không?” Trình Triệt lẩm bẩm, mắt trợn trắng, nụ cười cũng tắt ngấm.
Anh tự trào: Hay là tìm một kim chủ đây? Bị oan ức thế này thật sự quá mệt mỏi rồi.
Trình Triệt chậm rãi trở về phòng bệnh, phát hiện giường bên cạnh cuối cùng đã có người.
Phòng bệnh này vốn là phòng đôi, nhưng trước giờ giường bên cạnh luôn trống. Nay có người đến, Trình Triệt lập tức vui mừng. Cuối cùng cũng có ai đó để trò chuyện gϊếŧ thời gian!
Anh đứng ngay cửa phòng bệnh, chắp tay trước ngực, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
“Làm ơn, làm ơn, cầu cho người bên cạnh không phải fan cuồng! không phải fan hâm mộ trong giới giải trí!”
Kết thúc lời khấn, anh nghiêm túc giơ hai tay lên cao, bái một cách dứt khoát, như thể cả đời ăn chay niệm Phật để đổi lấy một chút bình yên.
Đúng lúc đó, Phó Tinh Minh bước vào. Thứ đập vào mắt cậu chính là hình ảnh một chàng trai với gương mặt thanh tú, mặc đồ bệnh nhân, trên đầu băng kín gạc, đang đứng ngay cửa… nghiêm túc bái lạy ông nội của cậu.
“Đúng rồi, là phòng 1403.” Phó Tinh Minh gãi gãi đầu, trong lòng tự hỏi: Đây là nghi thức gì thế? Vào cửa phải bái một cái mới được sao?
Trong khi anh còn đang lúng túng, Trình Triệt đã đẩy cửa đi vào phòng bệnh trước. Không muốn tỏ ra kém cạnh, Phó Tinh Minh cũng bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Trình Triệt, cúi đầu bái mạnh một cái trước khi bước vào.
Bên trong phòng, tiếng của Phó Kiến Quốc vang lên từ giường bệnh:
“Chờ chút nữa cháu nội ta sẽ đến đây. Để ta ra ngoài đón nó, sợ nó đi nhầm phòng. Đợi lát nữa nói tiếp.”
Vừa dứt lời, ông nhìn thấy Phó Tinh Minh cúi bái liền cầm gối ném mạnh, mắng:
“Thằng nhóc thối, con đang làm trò gì đó! Ông còn chưa có chết đâu, bái cái gì mà bái! Trước đây không thấy con hiếu thuận như vậy bao giờ!”
Phó Kiến Quốc không nói nhiều, giơ tay vỗ mạnh một cái lên đầu Phó Tinh Minh, khiến cậu giật mình bật thẳng người dậy.
“Aiya! ~~” Phó Tinh Minh kêu lên đầy uất ức, xoa đầu bước vào phòng.
“Ông à! Sao tự dưng lại đánh con thế!” Cậu vừa than thở vừa ấm ức giải thích:
“Vừa nãy con thấy có một anh trai ở ngoài bái ông nên con cũng bái theo. Ông chẳng phải lúc nào cũng dạy chúng con là phải quan sát cách người khác làm rồi học hỏi sao?”