Sau đó tai họa ập đến, Tần Vong Ưu đột nhiên mất tích, tất cả mọi người đều nói nàng đã ngã xuống, hắn lúc đó chỉ mới là tu vi Nguyên Anh kỳ, vì muốn bảo vệ di sản của sư phụ, đã cản trở không ít âm mưu ám toán, thậm chí là ám sát.
Nhϊếp Nghiêu xuất hiện vào lúc này.
Hắn ta là đệ tử ngoại môn của Vân Tiêu Tông, tuy thiên phú không cao, nhưng vận khí lại cực tốt, luôn có vô số cơ duyên.
Nhϊếp Nghiêu không biết đã dùng thủ đoạn đê hèn gì, vậy mà lại đoạt được tất cả truyền thừa, di sản của Tần Vong Ưu, còn tuyên bố với bên ngoài rằng đây là "cơ duyên" mà chính hắn ta có được, bản thân hắn đi đòi lại công bằng không thành, ngược lại còn bị ám hại, lúc đột phá Hóa Thần kỳ thì tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma đầu mà ai ai cũng có thể đuổi gϊếŧ.
Từ đó về sau, hắn hoàn toàn mất đi hứng thú và niềm tin vào thế giới này, thật sự bắt đầu gϊếŧ người phóng hỏa, Vân Tiêu Tông cũng bị hắn tàn sát hầu hết, người đời đều nói hắn tâm địa độc ác, lòng lang dạ sói, nói hắn làm ô uế thanh danh của sư phụ...
Hắn hận Nhϊếp Nghiêu, Nhϊếp Nghiêu cũng chán ghét hắn, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gay gắt, cuối cùng đã đối đầu với nhau trong trận đại chiến tiên ma một trăm năm sau.
Rõ ràng hắn đã đâm kiếm vào tim Nhϊếp Nghiêu, nhưng không biết vì sao lại bị một lực lượng không thể kháng cự đẩy ra, Nhϊếp Nghiêu nhân lúc hắn kinh ngạc, một kiếm đâm thẳng vào tim hắn.
Thanh kiếm này chính là thanh Vong Ưu kiếm mà sư phụ từng sử dụng.
Trước khi chết, hắn đã sử dụng cấm thuật, biến tất cả linh khí của đại lục Thương Khung thành ma khí, ngay cả Thiên Đăng (thang trời) dùng để phi thăng cũng bị hắn chặt đứt.
Dưới ánh mắt căm hận, kinh ngạc của Nhϊếp Nghiêu, hắn mỉm cười mất đi ý thức.
Hắn nghĩ, thế giới này luôn u ám, ngột ngạt.
Ngột ngạt, ngột ngạt, ngột ngạt... Hửm?
Sao thật sự có cảm giác ngột ngạt vậy?
Thôi Thanh Tuế dùng thần thức dò xét ra ngoài, liền "nhìn thấy" một nữ lang xinh đẹp kiều diễm đang phồng má, liều mạng ấn vào ngực hắn, như thể đang dùng hết sức lực của cả đời!
Thôi Thanh Tuế rất muốn mở mắt ra, nhưng toàn thân hắn không có chút sức lực nào, may mắn là lúc này đang tiếp xúc với linh khí nồng đậm, cơ thể hắn đang dần dần khôi phục.
Hắn nuốt một ngụm máu, dùng thần thức "nhìn" nữ lang này mệt đến mức thở hổn hển, sau đó dò xét hơi thở của hắn, đôi mắt lập tức đỏ lên, có chút tự trách lẩm bẩm: "Đại sư huynh sẽ không thật sự bị ta làm cho ngạt thở mà chết đấy chứ?"
Thôi Thanh Tuế: "..."
Chính là, có khả năng, hơi thở của hắn chỉ yếu ớt một chút thôi được không?
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn nữ lang rõ ràng là não tàn này hoảng hốt lấy Huyền Ngọc Lệnh ra, chĩa vào mặt hắn chụp lia lịa, sau đó gửi cho Tần Vong Ưu: 【Sư phụ, đại sư huynh hình như chết rồi! Hắn không còn thở nữa!】
Tần Vong Ưu rất nhanh đã trả lời: 【Bảo bối, nó chưa chết, ta có thể cảm nhận được thần thức của nó đang nhìn chằm chằm con... Ôi chao, sao lại còn mang theo sát khí nữa chứ?】
Tiêu Trĩ Âm kinh ngạc không thôi nhìn Thôi Thanh Tuế đang thoi thóp trên mặt đất, lại dò xét hơi thở của hắn một lần nữa, lần này cuối cùng cũng cảm nhận được một chút phập phồng yếu ớt.
Nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu mày lo lắng, vội vàng gửi tin nhắn cho Tần Vong Ưu: 【Sư phụ, người mau tới cứu đại sư huynh đi, con cảm thấy đại sư huynh sắp không xong rồi!】
Thôi Thanh Tuế dùng ánh mắt có thể xuyên thủng Huyền Ngọc Lệnh, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.
Thật là ép người phải chết mà.