Tiêu Trĩ Âm nhìn mấy đồng xu lẻ trong tay, thở dài một hơi - không biết hôm nay a tỷ và a huynh có kiếm được chút tiền nào về không, trong nhà sắp đến gạo cũng chẳng mua nổi nữa rồi.
A tỷ là đầu bếp, a huynh là nhạc sư thổi sáo sô-na, ở cái thôn Lạc Hà nhỏ bé này, rất ít khi cần đến họ, hôm nay khó khăn lắm hai người mới nhận được việc, chắc chiều nay có thể mua gạo rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Trĩ Âm liền lạc quan hơn, bắt đầu xào rau, nấu chút gạo còn sót lại, chờ a tỷ và a huynh về nhà.
Cơm nước vừa dọn lên bàn, bên ngoài nhà tranh đã có hai người dung mạo cực kỳ xuất chúng đi tới, bên trái là một thiếu nữ mặc váy đỏ, xinh đẹp tựa tiên, còn bên phải là một công tử bạch y, anh tuấn như yêu.
Hai người dường như đang cãi nhau chuyện gì đó, sắc mặt đều không được tốt lắm.
Tiêu Trĩ Âm mỉm cười, lớn tiếng gọi: "A tỷ, a huynh! Mau tới ăn cơm!"
Nghe vậy, thiếu nữ liền trừng mắt nhìn nam tử: "Tiêu Thanh Huyền, ta lười nói nhiều với ngươi! A Âm gọi ta vào ăn cơm rồi."
Tiêu Thanh Huyền bị chọc cười, đưa tay chỉ vào thiếu nữ, nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện này rõ ràng là ngươi sai trước! Tạ Sơ Liên, cho dù chuyện này ầm ĩ đến trước mặt phụ thân mẫu thân cũng là ta có lý!"
Hai người cứ thế cãi nhau ầm ĩ đi đến trước mặt Tiêu Trĩ Âm, sau đó đồng loạt ngồi xuống, mỗi người cầm một đôi đũa, chờ Tiêu Trĩ Âm đến là có thể ăn cơm – phụ thân Tiêu Lạc Sơn cùng mẫu thân Tạ Minh Viện ngày thường đều phải ra ngoài làm việc, hơn nữa đều ở trong trấn, mấy hôm nay không biết đang bận chuyện gì, luôn luôn không về nhà, cho nên không cần chờ bọn họ về ăn cơm.
Tiêu Trĩ Âm lấy ra ba bộ bát đũa, thuận miệng hỏi: "A tỷ, sao hai người lại cãi nhau vậy?"
A tỷ và a huynh thường xuyên cãi nhau, Tiêu Trĩ Âm đã sớm quen rồi.
Tiêu Trĩ Âm không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến, Tạ Sơ Liên liền nổi trận lôi đình: "A Âm, muội đến phân xử xem - hôm nay ta nhận việc của nhà họ Trần ở đầu thôn phía đông, bọn họ tổ chức hỷ sự, mời ta đến làm tiệc, ta vất vả cả buổi sáng, sắp sửa nhận được tiền công... Kết quả tên ngốc Tiêu Thanh Huyền này mặc một thân đồ trắng, người nồng nặc mùi hương khói nhang chạy đến tìm ta, nói là có chuyện quan trọng! Người nhà họ Trần mặt mũi đen xì, cảm thấy xúi quẩy, trực tiếp đuổi ta đi, tiền công cũng không trả."
Tiêu Thanh Huyền cũng nổi giận, buông đũa xuống, trừng mắt nhìn Tạ Sơ Liên: "Sau đó chẳng phải ngươi cũng đuổi theo ta đến nhà họ Lý ở đầu thôn phía tây sao? Nhà người ta vừa mới có người mất, ngươi mặc một thân váy đỏ, hùng hổ chạy đến, trong tay còn cầm cái xẻng, giọng mắng chửi người ta mười dặm cũng nghe thấy, chẳng phải ta cũng vì ngươi mà không nhận được tiền công sao?!"
Nói xong, hai người lại cãi nhau tiếp.
Tiêu Trĩ Âm: "...?"
Nàng có chút tuyệt vọng nhìn hai người: "Vậy là, hôm nay hai người một đồng cũng không kiếm được?"
Tạ Sơ Liên và Tiêu Thanh Huyền nhất thời im lặng.
Cả hai đều im bặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Tiêu Trĩ Âm thầm thở dài - xem ra gia đình này vẫn phải dựa vào mình thôi.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định sau khi ăn cơm trưa xong sẽ đến thị trấn tìm cách kiếm tiền.
Buổi chiều, Tiêu Trĩ Âm lên đường đến thị trấn Tiểu Hà gần thôn Lạc Hà nhất.
Nàng là thai xuyên, xuyên không đến đại lục Thương Khung đã mười ba năm, tuy cuộc sống có chút khó khăn, không bằng cuộc sống sung túc kiếp trước, nhưng ít ra nơi đây nàng còn có phụ mẫu và huynh tỷ yêu thương.
Tuy rằng phụ mẫu cùng huynh tỷ đều không giỏi kiếm tiền, nhưng Tiêu Trĩ Âm dựa vào kinh nghiệm đọc hàng vạn cuốn tiểu thuyết kiếp trước, rất nhanh đã hiểu ra, kịch bản của mình chính là mô típ làm ruộng làm giàu!
Vậy thì, bắt đầu từ việc bày sạp buôn bán đi?