Những Năm Tôi Điên Cuồng Thu Thập Hàng Hóa

Chương 7

Bà không ngờ rằng lời của Thương Tiểu Thất lại đúng. “Thất Thất, làm sao con biết được chuyện này?”

“Con chỉ là biết thôi.” Thương Tiểu Thất - người luôn thích sạch sẽ vừa vuốt ve bộ lông giả của mình vừa nói: “Hiện tại, con đường mẹ định đi qua chắc chắn đã xảy ra sự cố cắn người. Có mười lăm người bị thương do bị cắn.” Đây là chi tiết mà trong cuốn tiểu thuyết, nhân vật pháo hôi đã nhắc nhở Tô Lị cẩn thận, và Thương Tiểu Thất vẫn còn nhớ rất rõ.

Tô Lị bắt đầu tin được một nửa. Bà lấy điện thoại ra và mở video mà đồng nghiệp vừa gửi từ hiện trường. Khi nhìn thấy khung cảnh máu me mơ hồ cùng con số đúng mười lăm người bị thương, tim bà không khỏi run lên. “Thật sự có mạt thế sao?”

“Thật sự.” Thương Tiểu Thất nghiêm túc đáp lời, biết rằng giờ đây Tô Lị đã tin tưởng. “Những người bị cắn đều đã bắt đầu phát sốt. Đến tối, việc cắn người sẽ lan rộng với quy mô lớn. Chúng ta chỉ còn một chút thời gian thôi.”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Tô Lị vẫn chưa lấy lại tinh thần, mềm nhũn ngồi xuống sô pha.

“Trước tiên mẹ hãy xin nghỉ làm đi, đừng ra ngoài lung tung. Ở nhà chờ con trở về.” Thương Tiểu Thất nhắc nhở.

“Được.” Tô Lị vỗ vào mặt mình, cố gắng tỉnh táo, rồi vội vàng gọi điện thoại cho chồng đang làm việc ở bệnh viện. Nhưng gọi nhiều lần đều không có ai nghe máy. Cuối cùng, bà chỉ có thể nhắn tin, bảo chồng hãy tranh thủ về nhà ngay khi có thể vì ở nhà đã xảy ra chuyện.

Sau khi nhắc nhở Tô Lị xong, Thương Tiểu Thất bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà. Cô đóng gói toàn bộ quần áo, nồi niêu xoong chảo, chăn nệm… rồi cất tất cả vào hệ thống kho hàng của mình. Sau đó cô xuống lầu, kéo hết các bưu kiện chuyển phát nhanh để trước cửa nhà vào phòng.

Kéo xong, cô lập tức cất toàn bộ bưu kiện vào hệ thống kho hàng, phân loại gọn gàng, ngăn nắp, xếp chúng vào một góc.

Hoàn thành công việc, Thương Tiểu Thất mở ứng dụng, thuê một chiếc xe tải nhỏ ngắn hạn, rồi lái thẳng đến khu chợ bán sỉ lớn ở vùng ngoại thành. Ở đây, mọi thứ cần thiết đều có, từ thực phẩm khô, thịt cá, đến đồ ăn vặt.

Vừa bước vào khu chợ bán sỉ, Thương Tiểu Thất liền cảm giác như mình đã trở về lãnh địa của mình. Mỗi bước đi đều đầy tự tin, bởi hiện tại cô đang rất muốn lấp đầy hệ thống kho hàng của mình – giống như một cái sân bóng khổng lồ cần được lấp kín.

Cô chọn một nhà kho chất đầy gạo và tiến về phía bà chủ với chiếc vòng tay vàng chói. “Bà chủ, tôi muốn mua sỉ gạo.”