Tiểu Thao Thiết Ham Ăn Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 7

Đào Đào nhìn đám lương thực dự trữ bằng ánh mắt ghét bỏ, đúng là đồ nhát gan. Cô bé hừ khẽ, bước đôi chân ngắn ngủn tới trước cửa phòng, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía cửa ra vào, cô bé dường như đã ngửi được mùi gà rán rồi.

Hai phút sau, nhân viên công tác vội vàng đưa tới một xe gà rán nhỏ, vẫn còn nóng hôi hổi, mùi hương khắp nơi, khiến Đào Đào thèm muốn chảy nước miếng.

“Thơm quá đi.” Đào Đào đã sớm đói bụng vội cầm một cái chân gà nhét vào trong miệng, quai hàm phình lên, chứng tỏ đồ ăn rất ngon, cô bé chỉ muốn ở mãi trong tù như thế.

Cô bé vừa gặm chân gà vừa nhỏ giọng nói: “Nếu sớm biết ở đây là được ăn uống thỏa thích như vậy, mình nên tỉnh dậy sớm một chút để chuyển vào đây ở.”

Nhân viên công tác nhạy bén nghe được đều nhìn nhau, Tiểu Thao Thiết đúng là lòng dạ rộng lớn, người không biết còn tưởng cô bé tới đây du lịch ấy chứ.

Đào Đào cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, quay đầu trừng mắt, nói: “Tôi sắp ăn xong rồi, mấy người đưa thêm tới cho tôi đi.”

“Vâng vâng.” Nhân viên từng nhìn thấy Tiểu Thao Thiết phát uy, không dám nói không, vội vàng chạy ra ngoài mua đợt gà rán thứ hai, thứ ba. Trong một buổi sáng, không biết bao nhiêu xe gà rán nóng hổi đã được chuyển vào nhà tù đặc biệt, khiến trong phòng bay đầy mùi gà rán, làm đám đại yêu khác bên trong cũng rục rịch trong lòng, nhưng ngại quy tắc, bọn họ không dám hành động.

Đào Đào vẫn chưa biết hành động của mình đã khiến đám đại yêu kia “đứng ngồi không yên”, vẫn sung sướиɠ ăn hết đồ ăn trước mặt, ăn xong lại tìm nhân viên hỏi.

Nhân viên hết sức đau đầu: “Gà rán đã bán sạch, không biết ngài có muốn ăn cái khác không?”

“Tôi chỉ muốn gà rán, anh mau đi đi, không đi là tôi ăn anh đó.” Đào Đào vẫn chưa ăn no, cô xoa eo, đi tới cạnh cửa, nhe răng hù dọa, hơi thở của hung thú tức khắc lan tỏa khắp nơi, khiến nhân viên công tác sợ tới mức lộ cả đuôi.

Chỉ mất một buổi sáng, Đào Đào đã ăn sạch gà rán dự trữ một tháng của cửa hàng bên ngoài, nhân viên muốn mua tiếp cũng không mua được. Yêu Quản Cục muốn né tránh ánh mắt của người ngoài nên vị trí cũng khá hẻo lánh, xung quanh không có nhiều dân cư, càng không có cửa hàng thức ăn nhanh, muốn mua phải chạy vào trong thành phố, nhưng đi đi về về lại tốn không ít thời gian.

Có điều vị này là một vị tổ tông, nhân viên không dám chọc giận cô, đành phải run rẩy chạy tới căn tin, nhờ đồng nghiệp biết bay của mình chạy đi mua: “Đợi chút, tôi sẽ nhanh chóng mang về.”

Đào Đào thấy việc hù dọa của mình thành công, hài lòng mỉm cười, để lộ hàm răng sắc bén trắng tinh: “Thế còn được.”