Tiểu Thao Thiết Ham Ăn Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 2

Tiểu Thao Thiết tròn mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn trên tay người đàn ông. Mùi thơm quyến rũ khiến bụng cô không ngừng kêu rột rột. Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

“Đây là đùi gà rán.” Cục trưởng Cục Quản lý Yêu thú - Bạch Trạch trả lời. Anh đặt túi đồ ăn nóng hổi lên bàn, cách Tiểu Thao Thiết khoảng một sải tay: “Muốn ăn không?”

Tiểu Thao Thiết hít một hơi thật sâu, để mặc cơ thể phản ứng theo bản năng. Cô rất muốn ăn, nhưng sức lực của cô không đủ để đấu lại người đàn ông này.

Bạch Trạch nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Thao Thiết, giúp cô thu hung khí lại, rồi nhấc cổ áo của cô lên và đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế: “Cô bé, nếu muốn ăn thì phải trả lời vài câu hỏi của tôi trước.”

“Nhưng mà tôi đói...” Tiểu Thao Thiết bất mãn nhìn Bạch Trạch. Nếu không phải do anh bất ngờ xuất hiện bắt cô ở Lĩnh Sơn, giờ đây cô đã có thể ăn một bữa tiệc thịnh soạn trong rừng rồi.

Bạch Trạch đẩy đùi gà rán ra xa thêm chút nữa: “Trả lời trước, tôi sẽ cho ăn.”

Ánh mắt Tiểu Thao Thiết dán chặt vào chiếc đùi gà, liếc nhìn cái bàn ở góc, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái. Cô chớp chớp mắt, giọng lí nhí: “Tôi đói quá, nói không ra lời...”

“...” Bạch Trạch thở dài, lấy ra một chiếc đùi gà vàng óng giòn rụm và đưa cho cô: “Ăn một ít trước đi.”

Tiểu Thao Thiết sáng mắt, há miệng cắn một miếng lớn, nhai cả xương lẫn thịt. Cô tận hưởng hương vị thơm ngon chưa từng có, cảm thấy đây là món ngon nhất cô từng ăn trong đời. Sau khi nuốt xong, cô lại chìa tay ra: “Tôi muốn thêm nữa!”

Bạch Trạch đưa thêm một chiếc đùi gà khác và hỏi: “Tên cháu là gì?”

Tiểu Thao Thiết im lặng một lúc, trong đầu bất chợt hiện lên hai chữ: “Đào Đào.”

Bạch Trạch nhìn Đào Đào một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khó đoán. Giọng điệu của anh dịu đi đôi chút: “Còn nhớ chuyện trước khi ngủ say không? Còn nhớ cha mẹ mình không?”

Tiểu Thao Thiết lắc đầu, vừa gặm đùi gà vừa vui vẻ đến mức hai chân nhỏ khẽ đung đưa.

Bạch Trạch lại hỏi thêm vài câu, nhưng Đào Đào đều không nhớ, y hệt như những gì anh đã biết trước. Cô chỉ là một đứa trẻ tham ăn, chẳng nhớ gì cả. Anh âm thầm thở dài.

Đào Đào ăn từng miếng thịt gà rán giòn tan, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ. Cô cầm túi giấy đựng thức ăn quơ quơ, ám chỉ với Bạch Trạch: “Không còn nữa.”

Bạch Trạch mỉm cười: “Ăn ngon không?”

“Ngon.” Ăn xong, tâm trạng Đào Đào tốt hơn một chút, hỏi gì cũng trả lời.

Bạch Trạch nhìn tiểu Thao Thiết dễ dỗ, liền nói: “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn ở đây, đảm bảo không ăn người hay yêu quái, tôi sẽ tiếp tục mua đồ ăn cho cháu.”

Đào Đào đảo mắt, giọng chắc nịch: “Tôi ăn no sẽ không ăn bọn họ.”