Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 4: Anh năm

Đây là lần đầu tiên nhân viên bán vé gặp phải kiểu người như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào mới phải, nhìn thấy đối phương còn trọc đầu, trong lòng cô ta sinh ra thương tiếc.

Cảm thấy người kia chắc chắn đã bệnh nặng một trận nên mới cạo hết tóc đi, chẳng trách mà đầu óc không tốt, lúc phản ứng lại, cô ta mở miệng nói: “Không cần đâu cô gái, nếu trên người cô không có đủ tiền thì tôi có thể ứng tạm giúp cô.” Ngụ ý chính là không cần xem bói nữa.

Có điều, lần này, Ngu Phán Phán lại từ chối.

Điều này khiến cho người đằng sau há mồm định nói cô là đồ lừa đảo lập tức sững sờ.

Không lâu sau, Ngu Phán Phán đã lấy được vé tàu hỏa vừa mới ra lò và đi đến cổng soát vé vào trạm.

Lúc kiểm tra an ninh, cô lại bị chặn tiếp.

Bởi vì trong túi của cô có một con cá gỗ và một bài vị.

Trải qua muôn vàn khó khăn cô mới ngồi được lên chuyến tàu hỏa tới Thanh Lâm.

Đúng vậy, không sai.

Chính là Thanh Lâm.

Tiền của cô không đủ tới đế đô cho nên muốn đi tìm ông anh trai cách mình gần nhất trước.

Tìm được rồi chắc hẳn anh có tiền.

Tàu hỏa đi đến Thanh Lâm, Ngu Phán Phán đi theo dòng người ra khỏi nhà ga.

Sau đó cô lại bói một quẻ rồi mới đi về một hướng.

Đi được khoảng mười lăm phút…

Không đúng, thêm mười lăm phút nữa…

Đến một công viên, Ngu Phán Phán không hề chần chừ mà đi vào.

Sau đó cô đứng trước một quầy hàng nhỏ, cũng không lên tiếng quấy rầy mà đợi người đằng trước đi rồi mới ngồi xuống.

Lúc này cô mới có thể nhìn thấy rõ tướng mặt của người trước mặt.

Tống Từ An thấy cô ngồi xuống, vừa liếc mắt cái đã trông thấy cái đầu trọc lóc kia của cô.

Dường như nghĩ đến gì đó, người này chợt thở dài: “Tranh chân dung, ba mươi đồng một bức.”

Nói xong, anh lại cầm bút vẽ của mình lên.

“Em không vẽ tranh.”

Tống Từ An dừng tay lại và nhìn về phía cô, phát hiện ra trước sạp hàng của mình chỉ có đúng một mình cô ngồi đó, cũng không sợ sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình.

Nghe được câu này, anh cũng không tức giận mà đặt bút vẽ của mình xuống, lại một lần nữa nhìn về phía cô gái trẻ trước mặt kia, vừa nhìn đã thấy kinh ngạc.

Cô gái trẻ trước mắt có gương mặt tinh tế, thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi mà đã...

Anh cho rằng cô chỉ muốn tìm mình nói chuyện nên cũng vui lòng nói chuyện với cô, dù sao một mình anh cũng nhàm chán.

“Anh năm, sao anh lại bị bắt cóc vậy?”

Tống Từ An đang định mở miệng thì bị lời nói của cô dọa sợ.

“!”

“Hả?”

“À, anh tự mình trốn thoát.” Ngu Phán Phán nhìn thật kỹ rồi lại bảo.

Ánh mắt nghi ngờ của Tống Từ An đã có được lời giải đáp, hóa ra đầu óc không tốt.

“Nếu cô không vẽ tranh vậy mời qua một bên cho.” Anh trông thấy có người đằng sau bèn lễ phép đuổi người.

“Em không vẽ.” Ngu Phán Phán lắc đầu nhưng mông vẫn không chịu dịch đi.