Khương Đinh Châu đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ trôi nổi giữa không trung.
Trong đầu cậu, ký ức giống như đèn kéo quân hiện ra không ngừng, những chuyện đã qua ùa về như thác lũ.
Cậu nhớ lại năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên bái sư học nghề. Khi ấy cậu chưa đủ tuổi trưởng thành, gầy gò đến mức bộ đồng phục bếp trưởng rộng thùng thình mặc lên trông thật ngốc nghếch. Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cậu nghiêm túc quỳ xuống cúi đầu ba lần trước sư phụ. Nghi lễ kết thúc, vừa ngẩng đầu lên cậu liền hỏi một câu ngốc nghếch: “Sư phụ, thế nào mới được coi là một đầu bếp giỏi nhất?”
Sư phụ Vương, người có dáng vẻ phúc hậu như Phật Di Lặc, dường như đã đoán được hàm ý trong câu hỏi của cậu. Ông cười ha hả hai tiếng, không trả lời bằng những lời sáo rỗng kiểu “không có gì là giỏi nhất, chỉ có ngày càng giỏi hơn”, mà đáp:
“Làm nghề này, giỏi hay không không phải tự mình nói là được, mà phải để người khác thích. Món ăn mình nấu khiến ai nấy đều khen ngợi, đó mới là đầu bếp giỏi nhất.”
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Khương Đinh Châu, sư phụ hiền từ lại bổ sung thêm một câu: “Đinh Châu, ta biết con mới trở về nhà có hai năm, bọn họ không hiểu con, con cũng đã chịu không ít khổ cực. Nhưng hãy tin ta, con mới là người xuất sắc hơn. Chỉ cần con nghiêm túc học theo ta, con nhất định sẽ trở thành bếp trưởng trẻ nhất trong ngành này, và cũng sẽ là đầu bếp giỏi nhất.”
“Chỉ cần có năng lực, con làm tốt hơn, mọi người chắc chắn sẽ thích con hơn.”
Khương Đinh Châu miệng nói: “Ai thèm bọn họ thích chứ”, nhưng trong lòng lại được cổ vũ rất nhiều.
Cậu ghi nhớ câu nói này trong suốt nhiều năm, luôn tin rằng chỉ cần nỗ lực đủ nhiều, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng đến lúc này, cậu chỉ thấy ngột ngạt, đau khổ.
Cảm giác nhẹ bẫng trên cơ thể chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, sau đó cậu như bị buộc chặt một tảng đá, chìm sâu xuống đáy nước, toàn thân nặng nề không thể tả.
Cậu muốn hít thở sâu nhưng bị nghẹt cứng, cả người đau nhói như hàng nghìn mũi kim châm. Cảm giác này không biết kéo dài bao lâu, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng gọi, cậu mới như tìm được chút khe hở để hít thở trở lại.
“Bếp trưởng! Khương bếp trưởng… Khương Đinh Châu! Mau tỉnh lại, khách sắp tới rồi, sao còn ngồi đây ngủ chứ? Phải chuẩn bị nấu ăn ngay!”
“Cậu ấy hôm qua bị sốt rồi…”
“Chỉ 39 độ thôi mà, thanh niên sức dài vai rộng, có gì nghiêm trọng chứ? Mấy món đặc sản của Nhiễm Giang Sơn ngoài cậu ấy ra thì ai làm được? Chịu khó vài giờ nữa, sau đó muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ!”
Khương Đinh Châu còn chưa mở mắt, tai đã bị những tiếng ồn ào này làm cho tỉnh lại.