“Mình có thể mở cửa thế giới mới cho cậu, cũng có thể đóng nó lại.” Vương Ấu Lăng không nể nang gì, nhìn đồng hồ rồi nói, “Tối nay 11 giờ là hết thời gian chơi game, chị em ạ. Mai chơi tiếp.”
Tịch An: “Mai là một giờ sau hả?”
Vương Ấu Lăng: “... Hai giờ chiều.”
Tịch An im lặng một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ồ.”
Rõ ràng không nói thêm gì nhiều, nhưng ánh mắt u ám bất ngờ hiện lên lại khiến Vương Ấu Lăng cảm thấy như trên đầu Tịch An có một đôi tai vô hình cụp xuống.
Sao tự dưng lại thấy tội lỗi thế nhỉ?
Vương Ấu Lăng đấu tranh một hồi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Thôi thì... 9 giờ sáng mai nhé.”
Đôi mắt Tịch An lập tức sáng rực: “Được.”
Cô quay người lục tủ lấy một bộ đồ ngủ cũ, vào nhà tắm rửa mặt xong rồi nhảy lên giường: “Ngủ ngon.”
Vương Ấu Lăng: “?”
Cô ấy cảm thấy cuộc sống đại học của mình sẽ khác hoàn toàn với những gì cô từng tưởng tượng.
Bạn cùng phòng thân yêu, không định thử trò chuyện trên giường sau khi tắt đèn sao?
Trải nghiệm cuộc sống cũng quan trọng mà!
Nhưng mặc kệ ý định níu kéo của Vương Ấu Lăng, Tịch An ngủ rất gọn gàng.
Trong cuộc sống của một tướng quân, không có chuyện thường ngày ở ký túc xá.
Cô chỉ biết rằng, sau một giấc ngủ, cô sẽ được ghép trận để cảm nhận sự quyến rũ của chiến đấu thực sự.
Lúc đó, người điều khiển không còn là những cỗ máy mà là những con người thực sự, bằng xương bằng thịt!
Nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.
Đêm hôm đó, Tịch An ngủ rất ngon, thậm chí trong mơ còn bật cười vài lần.
Cô yêu thế giới ảo mới này.
Sáng hôm sau, cảm nhận một ánh nhìn kỳ lạ, Vương Ấu Lăng vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt lớn gần như chạm vào mũi mình, làm cô ấy giật bắn mình.
La lên một tiếng, cô ấy kéo giãn khoảng cách, mới nhận ra Tịch An đã ăn mặc chỉnh tề, đứng bên cạnh giường mình, hai tay chống nạnh đầy thắc mắc: “La cái gì?”
Vương Ấu Lăng: “…”
Tôi la lên không phải nên hỏi cậusao?!
Vương Ấu Lăng vốn không có thói quen dậy sớm, liếc nhìn đồng hồ rồi lại yếu ớt nằm xuống: “Chị gái, sáng sớm đừng làm phiền, để mình ngủ thêm chút nữa.”
Tịch An không thương tiếc, kéo chăn của cô ấy ra: “Ngủ được, nhưng trước tiên phải dậy quét mặt.”
Cơn gió lạnh ùa vào làm Vương Ấu Lăng rùng mình, tỉnh táo hơn nhiều.
Nhìn lại, ánh mắt ngây ngô xen lẫn sự không thể tin được: “Cậu sáng sớm bám đầu giường, suýt dọa mình đau tim chỉ để bảo mình quét mặt đăng nhập cho cậu?!”
Tịch An chẳng mảy may áy náy, đưa đồng hồ trên thiết bị cá nhân cho cô ấy xem: “Hôm qua cậu nói, 9 giờ sáng.”
Vương Ấu Lăng: “…”
Đừng hỏi, hỏi là hối hận vô cùng.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tịch An, rõ ràng nếu không giúp cô đăng nhập vào buồng thực tế ảo thì sẽ không yên.
Không còn cách nào khác, Vương Ấu Lăng đành lê tấm thân ngái ngủ ra khỏi giường, chậm rãi bước tới buồng thực tế ảo, vừa lẩm bẩm không ngừng: “Tịch An, cậu biết bây giờ cậu giống cái gì không?”
Tịch An không để ý đến.
Vương Ấu Lăng vẫn không bị ảnh hưởng bởi sự phớt lờ đó, tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Giống hệt mấy đứa vị thành niên bị hệ thống chống nghiện của Tinh Võng chặn đăng nhập vào game, cứ quấn lấy phụ huynh bắt quét mặt xác minh."
Nói xong, cô ấy lại liếc nhìn Tịch An từ đầu đến chân, như để phát tiết sự bực bội vì phải dậy sớm: "Từ trong ra ngoài, đều giống y như đúc."
Đặc biệt là chiều cao!
Tịch An rõ ràng đọc được hàm ý sâu xa trong ánh mắt của Vương Ấu Lăng, nhưng rất rộng lượng, không để bụng.
Dù sao thì chiều cao cũng chẳng ảnh hưởng đến con đường chinh phục biển rộng sao trời của cô.
Thấy đã quét mặt thành công, Tịch An nhẹ nhàng vỗ vai cô bạn cùng phòng tốt bụng: "Cảm ơn, về ngủ tiếp đi."
Nói xong, cô lẻn ngay vào buồng thực tế ảo.
Cái quái gì, tôi đang trêu cậu mà, cậu có phản ứng gì không? Thái độ này là sao?!