Từ “thế mạnh” đột nhiên bị nghẹn lại.
Úc Tinh Hỏa: “…”
Anh đột nhiên nhớ ra, Tịch An dường như vẫn chỉ là một tay mơ vừa mới làm quen với nền tảng điều khiển.
Thật sự có ưu thế sao? Úc Tinh Hỏa không dám chắc chắn.
Điều duy nhất anh biết lúc này là, cô tân sinh viên trước mặt, bất cứ lúc nào cũng đang biểu diễn cho anh thấy thế nào là “tâm có bao lớn, sân khấu có bấy nhiêu.”
May mà, Tịch An có vẻ như cuối cùng cũng chịu tiếp thu những lời khuyên chân thành đó.
Úc Tinh Hỏa nhìn cô rơi vào trầm tư, cảm thấy có chút an ủi.
Là một giảng viên phụ trách của trường, anh hiểu rất rõ các hạng mục này tiêu hao thể lực như thế nào. Chỉ riêng việc tham gia một hạng mục đã là một thử thách lớn. Ngay cả những giảng viên dày dạn kinh nghiệm như anh cũng không tự tin có thể chịu nổi áp lực khi tham gia đồng thời nhiều hạng mục. Huống hồ, đây chỉ là một tân sinh viên năm nhất vừa bước chân vào trường.
Mọi lẽ thường đều nói rõ rằng, rất khó có người đủ khả năng đối mặt với ba bài kiểm tra cùng một lúc.
Nhiều vấn đề không thể giải quyết chỉ bằng sự nhiệt huyết bồng bột.
Sau một hồi trầm ngâm lâu dài, Tịch An dường như đã đưa ra quyết định.
Cô ngẩng đầu lên: “15.000 tinh tệ cũng không tệ, cứ đăng ký vậy đi!”
Úc Tinh Hỏa: “…”
Nghe được cái quái gì chứ!
Rõ ràng là từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy con số tiền thưởng mà thôi đúng không?
Câu “15.000 tinh tệ cũng không tệ” là thứ bất kỳ ai cũng có thể nói được sao?
Rõ ràng là người có điểm tuyển sinh đứng cuối, tại sao lại có thể nói ra với khí thế mà chỉ những người đứng đầu toàn trường mới có tư cách để biểu đạt…
Có phải thiếu suy nghĩ không!
“Làm phiền thầy rồi, thầy Úc.”
Hoàn thành mọi thủ tục, Tịch An không thèm để ý đến biểu cảm méo xệch của Úc Tinh Hỏa, khách sáo nói một câu rồi xoay người bỏ đi.
Úc Tinh Hỏa đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn tờ phiếu đăng ký trong tay một lúc lâu.
Cuối cùng, anh vẫn nộp nó cho nhân viên phụ trách đăng ký.
Thôi, lũ trẻ vừa trưởng thành luôn có suy nghĩ của riêng mình. Bảo vệ quá mức cũng không phải là cách hay. Cứ để chúng tự trải nghiệm đi.
Khả năng nhận biết bản thân, đức tính tốt đẹp này, sẽ có được sau một trận bị đời vùi dập.
Trên đường về ký túc xá, Vương Ấu Lăng không nói gì, cứ ôm lấy thiết bị cầm tay mà không biết đang làm gì.
Phải đến khi cả hai dọn dẹp xong ký túc xá, cô ấy mới mở miệng: “Tịch An, cậu thật sự muốn tham gia nhiều hạng mục như vậy à? Chiến đấu theo đội thì không nói, nhưng đấu đơn thì mình biết một chút. Mỗi năm, quán quân của giải đấu trải nghiệm đều bị sinh viên Học viện Chiến Đấu chiếm giữ. Đừng nhìn bọn họ cũng là tân sinh như chúng ta, nhưng người nào người nấy cao to, mạnh mẽ, đối mặt trực diện thì tuyệt đối không nương tay đâu.”
Tịch An cuối cùng cũng biết Vương Ấu Lăng trên đường bận rộn làm gì.
Nhìn hình ảnh tư liệu được chiếu trong ký túc xá, cô không khỏi cảm động trước sự quan tâm của đối phương.
Cô vỗ vai Vương Ấu Lăng, an ủi: “Yên tâm đi, trước đây tôi từng học qua một số kỹ thuật đấu võ quân đội, không dễ đối phó đâu.”
Vương Ấu Lăng nhìn đôi tay nhỏ và đôi chân mảnh mai của Tịch An, đầy nghi ngờ: “Thật chứ?”
Tịch An gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên, hơn nữa cậu chẳng phải đã nói rồi sao? Học viện Chiến Đấu và Học viện Thống Cục đã khinh thường Học viện Cơ Giáp của chúng ta từ lâu. Vì danh dự của Học viện Cơ Giáp, tôi nhất định phải làm cho ra trò.”
Mắt Vương Ấu Lăng mở to đầy kinh ngạc.
Những chuyện liên quan đến các học viện khác cô ấy đã nhắc đến trên tàu, khi đó Tịch An đang tận hưởng cảm giác bay lơ lửng, trông như không để tâm, vậy mà cô lại ghi nhớ từng lời cô ấy nói.
Trước đây, Đại học Khoa Quân là một trường quân sự. Dù bây giờ đã tái cơ cấu tổ chức, nhưng những học viện quân sự lâu đời vẫn mang cảm giác tự cao tự đại.