Thấy biểu cảm hơi khó hiểu của cô, Vương Ấu Lăng tưởng mình đã nói gì đó sai, liền an ủi rất thấu đáo:
"Dù mỗi mười nghìn người yêu thích cơ giáp đều có một người tên là Tịch An, nhưng điều đó không làm giảm đi sức nặng của cái tên này trong giới chúng mình. Tịch Tướng quân, vị thần mãi mãi của giới cơ giáp!"
Cuối cùng, Tịch An cũng hiểu tại sao mỗi khi cô nói tên mình, mọi người đều cảm thấy bình thường.
Hóa ra vì hàng giả quá nhiều.
Nhìn cô bạn rõ ràng là fan nhỏ của mình, để cảm ơn sự giải đáp, Tịch An quyết định:
"Cậu có muốn tôi ký tên cho không?"
Vương Ấu Lăng cười và vỗ vai cô:
"Haha, bạn mình ơi, nhìn cậu lạnh lùng thế mà cũng thích cosplay à!"
Tịch An: "?"
Chị em à, cậu mãi mãi không biết mình vừa bỏ lỡ điều gì đâu.
Mà có những thứ, một khi đã bỏ lỡ, có lẽ là cả đời.
Ba ngày ba đêm sau, Tịch An kéo vali đứng trước cổng Đại học Khoa Quân.
Cô ngẩng đầu nhìn quảng trường trước cổng, nơi có bức tượng khổng lồ đang đứng sừng sững.
Với chiều cao 40 mét, bức tượng khiến vị đại tướng càng thêm phần oai phong.
Từng đường nét, từng đường cong trên gương mặt ấy đều quen thuộc đến lạ lùng.
Những ký ức xưa ùa về, khiến đôi mắt luôn bình thản của Tịch An cuối cùng cũng dậy lên một chút sóng gió.
Một lúc lâu sau, cô mới phá vỡ sự tĩnh lặng:
"Cậu thấy tôi giống bà ấy không?"
Bị cảm xúc lan tỏa, tâm trạng của Vương Ấu Lăng cũng thay đổi đôi chút.
Cô ấy khẽ mở đôi môi xinh đẹp, thậm chí còn hơi run rẩy, cuối cùng buột ra một tiếng kêu than nhẫn nại:
"Bạn yêu ơi, câu này cậu đã hỏi mình 15 lần rồi! Giống! Cả trường này chỉ có cậu là giống nhất! Đặc biệt là cái tên, giống y chang! Vậy giờ chúng ta có thể đi báo danh chưa!?"
"..."
Tịch An lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng thở dài một tiếng đầy cảm thán.
Tướng quân, thời đại đã thay đổi.
Thật đáng tiếc.
Vương Ấu Lăng nhìn theo bóng lưng của Tịch An, ánh mắt đầy lo lắng.
Mặc dù trước đây đã nhận ra sở thích cosplay của bạn cùng phòng, cô ấy không ngờ rằng, Tịch An lại là một người hâm mộ nặng đến vậy.
Có những thứ khi đã chìm đắm quá mức sẽ trở thành một loại bệnh cần được chữa trị.
Cuối cùng, Tịch An bị Vương Ấu Lăng kéo đi một cách cưỡng chế.
Ngay cả khi đi xa, Tịch An vẫn thường xuyên quay đầu lại, nhìn đám sinh viên mới đầy phấn khích vây quanh bức tượng để chụp ảnh kỷ niệm.
Đại học Khoa Quân vốn là một trường quân sự, được thành lập với mục đích tưởng niệm dấu chân lịch sử mà Tịch Tướng quân đã để lại trên hành tinh này.
Trong thời đại hòa bình hiện nay, khi Liên minh tinh tế đã thành lập và chiến tranh không còn, trường quân sự cũng như các học viện quân sự khác đã dần mở rộng thêm nhiều ngành học mới. Tuy nhiên, các chuyên ngành đặc trưng như đơn binh tác chiến hay Chỉ huy chiến thuật vẫn giữ vị trí cốt lõi.
Tịch An không rõ những dấu ấn mình để lại trên hành tinh này lớn đến mức nào, chỉ biết rằng đám con cháu không ra gì này giờ đây đang dùng bức tượng của cô làm điểm tham quan du lịch, thật sự khiến cô cảm thấy bực bội.
Những người này có biết rằng hành vi như vậy đã xâm phạm nghiêm trọng quyền chân dung của cô hay không?
Nếu đặt vào mấy trăm năm trước, mỗi lần chụp ảnh đều phải trả tiền đấy!
Nếu có thể kiếm tiền bằng việc bán hình tượng, có lẽ giờ đây cô đã không nghèo nàn đến mức này!
Vương Ấu Lăng kéo Tịch An đi một đoạn, thấy cô không nói lời nào, liền nghĩ rằng cô đang giận.
Cô ấy nắm tay Tịch An lắc nhẹ:
“Đừng giận nữa mà, chúng ta đi báo danh trước, xong rồi về ký túc xá nghỉ ngơi, sau đó muốn đi đâu mình đi cùng cậu.”
Giọng nói dịu dàng đến mức khiến Tịch An nổi da gà:
“… Tôi không giận.”
Vương Ấu Lăng tỏ vẻ rất hiểu chuyện:
“Người giận thường hay cứng miệng nói rằng mình không giận.”
Tịch An: “…”