Nếu Văn Ngọc Tân không thích… Không đâu, không đâu, bình tĩnh nào.
Trấn tĩnh lại, Trần Nguyện giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh chiếc bánh và đăng lên dòng thời gian. Ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, ánh mắt cô chợt khựng lại.
Trong một bức ảnh là cảnh một buổi tụ tập đông vui. Người trong ảnh rất nhiều, nhưng ánh mắt Trần Nguyện chỉ tập trung vào một điểm. Giữa khung hình, Văn Ngọc Tân ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một người phụ nữ tóc dài, đôi má ửng đỏ đang ngả đầu lên đùi cô ấy.
Văn Ngọc Tân không hề tỏ ra khó chịu. Một tay cô ấy dịu dàng đỡ lấy đầu người phụ nữ kia, tay còn lại ngăn ly rượu được đưa tới. Ánh mắt cô ấy dịu dàng đến mức khiến người ta phải rung động.
Trần Nguyện sững ra, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
… Rõ ràng cô nhớ rằng Văn Ngọc Tân rất ghét việc tiếp xúc cơ thể với người khác mà.
Tiếng cửa phòng tắm trượt mở vang lên khe khẽ, âm thanh truyền vào tai khiến cổ tay của Trần Nguyện run lên, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô trượt khỏi tay va vào góc bàn rồi rơi thẳng xuống sàn nhà.
"Cạch!"
Cô vội vàng cúi người nhặt lên, nhưng vừa cầm lên đã thấy trên màn hình xuất hiện một vết nứt dài, vết rạn không lệch đi đâu mà cắt thẳng qua khuôn mặt của Văn Ngọc Tân trong bức ảnh. Một gương mặt xinh đẹp và thanh tú bị chia thành hai nửa, nụ cười dịu dàng ban đầu cũng vì thế mà trở nên méo mó và khó coi.
Cô khẽ run tay, thoát vội khỏi giao diện vừa mở, nhưng cùng lúc đó lại nghe thấy giọng nói mềm mại và dịu dàng của Văn Ngọc Tân từ xa vọng lại: “Làm gì mà bất cẩn thế? Có đυ.ng trúng tay không?”
Khoảnh khắc ấy, nỗi bàng hoàng và sợ hãi như sấm sét vừa giáng xuống trong lòng Trần Nguyện bỗng hóa thành những gợn sóng lặng lẽ trôi xa, tan biến như đám bèo trôi theo gió.
Có lẽ… là một người thân thiết nào đó, hoặc cũng có thể là một người bạn rất gần gũi…
Cô vô thức tìm lý do để biện hộ cho điều vừa nhìn thấy, cũng như theo thói quen mà bỏ qua một sự thật: đã bốn năm kể từ khi kết hôn, Văn Ngọc Tân chưa bao giờ nhắc đến người này.
Người phụ nữ vừa bước ra từ phòng tắm, trên người vẫn còn vương lại hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm, mái tóc ẩm ướt đang được cô bôi một lớp tinh dầu mỏng. Làn da sau khi được hơi nước nóng bao phủ càng trở nên mịn màng, hồng hào như trái đào chín mọng nước.
Đôi mắt xanh xám của cô ấy giờ đang ngập đầy hơi nước, phảng phất như làn sương mờ giăng qua rừng núi, mơ hồ mà cuốn hút đến tận cùng.
Từ góc nhìn này, Trần Nguyện có thể thấy rõ những đường cong đầy đặn và quyến rũ của đối phương khi cô ấy cúi người. Khuôn mặt của Trần Nguyện bất giác đỏ bừng lên.
Văn Ngọc Tân thừa hưởng những nét đẹp hoàn mỹ từ ba mẹ, vẻ ngoài lai tây với đường nét sắc sảo, đôi mắt xanh nhạt đẹp đến ngạt thở đủ để làm người ta say mê và nảy sinh cảm giác kính sợ.
Nếu sắc đẹp có thể gϊếŧ người, vậy thì cô ấy chính là tay đao phủ xuất sắc nhất.
Trần Nguyện ngẩn ngơ ngắm nhìn, đến khi bị bắt gặp thì Văn Ngọc Tân chỉ cười khẽ, bước lại gần và trêu chọc: “Nhìn bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa chán sao?”
“Ơ… cái này là gì vậy?”
Trần Nguyện giật mình hoàn hồn: “À! Cái này… là… là quà kỷ niệm em tự tay làm cho chị đó.”
Gương mặt cô càng đỏ hơn. Nếu như lúc nãy vì bị sắc đẹp của đối phương làm cho mê đắm thì giờ đây là do cảm giác bối rối và xấu hổ trỗi dậy.
Nhìn thấy ngón tay thon dài trắng muốt của Văn Ngọc Tân cầm lấy hộp quà rồi mở ra, Trần Nguyện căng thẳng đến mức nín thở, đôi mắt chăm chú không rời khỏi gương mặt người đối diện, sợ bỏ lỡ dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất.
Bên trong là một cây trâm ngọc. Đầu trâm được chế tác thành hình hoa lan hàm tiếu, lá và cánh hoa đan xen nhau, một viên ngọc nước tinh khiết được đính vào bằng dây bạc nhỏ. Khi chạm vào, chất ngọc ấm áp, trơn mịn, rõ ràng là loại ngọc thượng hạng.