Tác Giả: |
Chương Ngư Hảo Vận Giáo
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2024-12-19 15:28:07 |
Lượt Xem: |
532 |
Quản Lý: |
Cẩm Tú Cầu
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/bi-vo-truoc-anh-hau-cuong-hon-mot-tram-lan/ |
Trần Nguyện - một sinh viên nghèo phải dựa vào học bổng để trang trải học phí lại đem lòng thầm yêu một thiên chi kiêu nữ trong trường là Văn Ngọc Tân.
Cô từng nghĩ giữa họ sẽ chẳng bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào, nhưng không ngờ rằng chính Văn Ngọc Tân lại chủ động tiếp cận cô.
Cô đồng ý với lời mời gia nhập câu lạc bộ của Văn Ngọc Tân, đồng ý lời yêu đương, thậm chí còn đồng ý lời đề nghị kết hôn bí mật của cô ấy.
Tưởng rằng đây chỉ là một mối tình thầm lặng không hy vọng, nào ngờ lại có thể đi đến một cái kết viên mãn, đẹp đẽ hơn cả những giấc mơ hoang đường nhất của cô nữa.
Kết hôn trong bí mật suốt bốn năm, Trần Nguyện luôn thấu hiểu việc Văn Ngọc Tân phải giữ mối quan hệ thân mật với người khác để tạo tin tức. Cô không ngại làm một người xa lạ nơi công cộng, không ngại những tháng ngày gặp ít xa nhiều, thậm chí chỉ vì một câu nói của Văn Ngọc Tân mà từ bỏ luôn cả công việc đang khởi sắc.
Nhưng rồi, cô bất ngờ nghe thấy người mà Văn Ngọc Tân luôn coi là “bạch nguyệt quang” khinh miệt nói: “Chúng tôi đã bàn xong cả ngày cưới rồi, mấy cái loại thay thế như cô thì nên nhường chỗ sớm đi.”
Lời nói mỉa mai còn kèm theo thái độ khinh thường thấy rõ.
Khi cô đến hỏi Văn Ngọc Tân thì chỉ nhận được sự im lặng coi như là đã thừa nhận từ cô ấy.
Trần Nguyện im lặng rất lâu, rồi sau đó đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn.
Trong muôn vàn bận rộn, Văn Ngọc Tân chỉ dành chút thời gian thoáng qua nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt vô cảm: “‘A Nguyện, em đừng quậy nữa.”
Trần Nguyện bình tĩnh rồi nói: “Ly hôn đi. Tôi không đùa đâu.”
Văn Ngọc Tân cho rằng cô lại đang làm mình làm mẩy vô cớ nên cô ấy cũng chẳng buồn quan tâm, đợi khi đoàn phim quay xong mới quay lại. Nhưng lần này, chẳng còn ai ở đó nữa, chỉ còn một tờ đơn ly hôn nhẹ bẫng nằm trên bàn, giống như dáng hình cô gái từng cô đơn ngồi trên ghế sofa chờ đợi cô ấy trở về vậy.
---
Ba năm sau khi chia xa, khi gặp lại lần nữa, Trần Nguyện giờ đã trở thành một tác giả nổi tiếng quốc tế, đầy khí chất, hào quang rực rỡ. Còn Văn Ngọc Tân lại là một kẻ thất bại đang đứng trước bờ vực phá sản.
Văn Ngọc Tân nhìn cô tay trong tay thân mật với một người phụ nữ khác, nghe mọi người rôm rả nói những lời chúc mừng, cô ấy như hoá thành một pho tượng đứng chết trân tại chỗ.
Cô đã thay đổi rồi. Mái tóc nhuộm màu, phong thái tự tin, thoải mái trò chuyện với mọi người, không còn chút gì của cô gái tự ti và nhút nhát ngày xưa nữa.
Giữa buổi tiệc, Văn Ngọc Tân tìm thấy cô đang tránh ánh đèn ngoài ban công, cô ấy nắm chặt lấy cổ tay cô khi cô định quay đi.
“Quan hệ giữa em và người phụ nữ ấy là gì?”
Trần Nguyện nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng: “Dù giữa chúng tôi có quan hệ gì thì cũng không liên quan đến cô.”
Ánh mắt Văn Ngọc Tân đỏ rực lên hiện rõ vẻ ghen tuông, cô ấy bất chợt mạnh mẽ ép cô vào tường.
Hơi thở của họ bắt đầu dồn dập hẳn lên, môi lưỡi quấn lấy nhau trong mùi máu đậm mùi rỉ sắt, phảng phất hương vị quen thuộc.
Một tiếng rên khẽ vang lên. Văn Ngọc Tân ngậm nhẹ lấy đôi môi bị cắn đến bật máu, hơi thở hỗn loạn, cô ấy nghiến răng: “Cô ta có gì hơn tôi? Khi cô ta mân mê em có khiến em say đắm như tôi không, hả?”
---
Văn Ngọc Tân không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày cô ấy phải cúi mình cầu xin như một con chó vẫy đuôi chỉ để mong Trần Nguyện ngoảnh đầu nhìn lại.
Người từng là cọng cỏ cứu mạng, là tất cả trong lòng cô ấy giờ chỉ nhàn nhã ngồi trên chiếc sofa mềm mại, dùng mũi giày nâng cằm cô ấy lên: “Tôi là ai?”
Cả người Văn Ngọc Tân như mất đi tất cả xương cốt, cô ấy ngẩn ngơ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của cô, chẳng còn tìm thấy chút bóng dáng bất an hay si mê mà ngày xưa cô từng dành cho mình nữa.
“Trần Nguyện.”
.