Chu Khai Tễ cúi đầu, khẽ nói: “Chào chú Trương ạ.”
Quản gia ngạc nhiên mở to mắt, nhưng ngay sau đó lập tức nở nụ cười hiền hậu, gật đầu đáp lại. Nhìn thấy khẩu trang trên mặt cậu, ông hỏi: “Bị cảm sao?”
Trần Lạc Tùng gật đầu: “Hơi sốt ạ.”
Chú Trương nghe vậy thì lập tức đi chuẩn bị thuốc.
Ngôi nhà rất lớn, ngay từ bên ngoài đã có thể cảm nhận được sự đồ sộ của nó, nhưng chỉ khi bước vào bên trong, sự rộng rãi và xa hoa mới hiện lên rõ ràng.
Chu Khai Tễ không dám nhìn lâu, tay vẫn nắm chặt quai ba lô trên vai, im lặng đứng yên chờ người bên cạnh lên tiếng trước.
Trần Lạc Tùng liếc nhìn cậu, thấy ba lô vẫn còn đeo trên lưng, anh vỗ nhẹ vai cậu, cảm giác được hơi ẩm còn sót lại, anh nói: “Tôi đưa cậu về phòng, đi tắm trước cho ấm.”
Chu Khai Tễ đáp khẽ: “Vâng.”
Trần Lạc Tùng khoanh tay sau lưng, khẽ mỉm cười.
Cậu học sinh trung học trông có vẻ căng thẳng, nhưng lại rất ngoan ngoãn, khiến anh chợt cảm thấy thú vị.
---
Phòng của Chu Khai Tễ nằm ở tầng hai. Trần Lạc Tùng mở cửa ra, dẫn cậu vào để đặt ba lô xuống.
Phòng rất rộng, có cả phòng tắm riêng, khu vực làm việc và một bộ sofa. Từ cửa sổ sát đất đóng kín có thể nhìn thấy những hàng cây bên ngoài đang đung đưa dữ dội dưới gió.
Chỉ một căn phòng này thôi cũng lớn hơn ngôi nhà cậu đã sống suốt mười mấy năm qua.
Ba lô vẫn còn ướt mà sofa lại bọc da nên Chu Khai Tễ cẩn thận đặt ba lô lên bàn kính, sau đó bước theo Trần Lạc Tùng.
Trần Lạc Tùng vừa dẫn đường vừa chỉ vào các vị trí trong phòng: khăn tắm, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều đã được chuẩn bị sẵn. Không chỉ nói suông, anh còn xắn tay áo đích thân minh họa cách điều chỉnh nước nóng và lạnh sao cho vừa phải nữa.
Nhà không có sẵn quần áo mới phù hợp với chiều cao của cậu học sinh trung học nên Trần Lạc Tùng lau khô tay, đi lấy quần áo của mình để cậu dùng tạm.
Chu Khai Tễ nhận lấy bộ quần áo khô ráo, ấm áp nhưng cậu không dám cầm chặt, chỉ lơ lửng giữ trong tay, cậu ngập ngừng nói: “Cảm ơn…”
Cậu nói đến đó thì ngừng lại, như đang nghĩ xem nên xưng hô thế nào cho đúng.
Trần Lạc Tùng mỉm cười: “Tôi họ Trần, cậu có thể gọi tôi là anh Trần hoặc thư ký Trần đều được.”
Chu Khai Tễ khẽ gọi: “Thư ký Trần.”
Trần Lạc Tùng không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa loạn mái tóc cậu: “Cứng nhắc quá, gọi anh Trần đi.”
Đầu bị xoa đến rối tung lên, Chu Khai Tễ cúi thấp, khóe miệng vốn căng cứng khẽ giãn ra như sắp hình thành một nụ cười. Cậu nhỏ giọng gọi: “Vâng, anh Trần.”